Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lời nói của Lý Thần khiến da thịt toàn thân Tôn Bá Lễ đều phát run.

Dù ông ta theo thủ Phụ đại nhân đến cung Thái tử, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ông ta muốn Thái tử nắm thóp loại chuyện này.

"Thái tử điện hạ bớt giận, vi thần cũng không muốn giục Tam Bảo công công nhiều lần. Chỉ là đám người vi thần quả thực có chuyện quan trọng cần thương lượng với thái tử điện hạ, chỉ sợ làm chậm trễ chuyện quan trọng. Vì vậy mới hỏi nhiều một câu, vi thần tuyệt không mạo phạm thái tử điện hạ."

Đã nói tới mức này, Lý Thần thân làm thái tử, cho dù trong lòng có điều khó chịu, cũng nên tạm thời buông xuống. Nếu không dễ khiến người ta cảm thấy hẹp hòi.

Nhưng lần này Lý Thần lại không thuận theo mà nói: "Chuyện quan trọng? Tôn Bá Lễ ngươi hôm nay có chuyện quan trọng, cho nên dám trách bản cung tới muộn, lần sau nếu như lại có chuyện quan trọng, có muốn bản cung tới phủ của ngươi chờ không?"

Lời này ở trong miệng hắn nhắc tợi đạo quân thần, trong thời đại phong kiến quân vương này, đó đã là rất nặng lời.

Tôn Bá Lễ bị dọa sợ đến mức nói không ra lời. Vương Đằng Hoán hồi thần khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất mãn với việc Tôn Bá Lễ lỗ mãng. Nhưng vẫn kiên trì nói: "Thái tử điện hạ, Tôn đại nhân xác thực không có ý này, vẫn xin Thái tử điện hạ bớt giận."

Hừ lạnh một tiếng, Lý Thần quay sang Tôn Bá Lễ, trách mắng: "Cút ra ngoài cửa điện, quỳ."

So với trừng phạt, đây càng giống nhục nhã hơn.

Tôn Bá Lễ cắn chặt răng, cũng không nói một tiếng, thành thật lui ra ngoài đại điện quỳ xuống.

Nhìn bóng lưng đầy hận ý của Tôn Bá Lễ, Lý Thần thầm cảm thấy đáng tiếc.

Hôm nay lý do còn chưa đầy đủ. Nếu không trực tiếp chặt bỏ Tôn Bá Lễ cũng coi như đánh tan một phần sức mạnh của Triệu Huyền Cơ.

Nếu ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ không buông tha cho lão già này.

Nghĩ như vậy, trên mặt Lý Thần lại không có chút dao động nào, hắn ngồi xuống trên ghế ở chính điện, sau đó nói: "Các vị, sáng sớm như vậy đến Đông cung, có chuyện gì?"

Lúc này Triệu Huyền Cơ mới chậm rãi ngẩng đầu nói: "Lão thần dũng cảm, dám hỏi chuyện ngày hôm qua của điện hạ, giết thương nhân lương thực kinh kỳ, còn tịch thu toàn bộ tài sản của nhà họ, dám hỏi có đúng sự thật hay không?"

Lý Thần hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói: "Không nghĩ tới việc nhỏ như vậy, còn kinh động đến Thủ Phụ đại nhân."

Biểu cảm ngưng trọng trên mặt Triệu Huyền Cơ không thay đổi, lại khom người nói: "Từ lúc Thái tử giám quốc đến nay, bọn họ đều mất mạng dưới đao thái tử, có đại học sĩ Văn Uyên Các, thủ lĩnh Trần Trí, thái giám chấp bút Lễ Tư giám Ngụy Hiền, Thông Chính Sứ ti thông chính sử Tiền Hàn, cộng thêm nhà Hồ, Trần Nhị, Thái Tử mới giám quốc có hơn mười ngày không dưới trăm người đã mất mạng, như thế, trong triều ngoài dân gian làm sao có thể không lòng người hoảng sợ, bách tính thiên hạ làm sao có thể không hoang mang sợ hãi?"

Triệu Huyền Cơ dùng giọng điệu và vẻ mặt bình tĩnh của mình nói lời tàn nhẫn nhất. Sau khi ông ta nói xong ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Thần, trầm giọng nói: "Lão thần vô năng, nhưng cũng phụ bệ hạ thống trị thiên hạ hơn mười năm, được bệ hạ dạy dỗ. Lúc này bệ hạ thần chí không rõ, không thể điều khiển triều chính, vì vậy phải phong thái tử làm giám quốc cũng vì vậy mà thái tử phạm tội, lão thần tất phải đứng ra ngăn cản. Nếu không lão thần thẹn với giang sơn xã tắc, thẹn với hoàng thượng!"

Hai câu nói xong, Triệu Huyền Cơ phất tay áo, trầm giọng nói với Lý Thần: "Xin thái tử điện hạ yên tâm học tập, tạm thời buông bỏ quyền quản lý đất nước."

Mấy vị trọng thần triều đình bên cạnh như được tiêm máu gà, đồng thời ngẩng đầu đồng thanh nói: "Chúng thần xin thái tử điện hạ yên tâm học tập, tạm thời buông bỏ quyền lực quốc gia."

Trận xung đột này, căn bản không có giai đoạn mềm mỏng và tranh luận, ngay từ đầu bộc phát đã trực tiếp đẩy lên cao trào nhất.

Lý Thần thản nhiên nhìn Triệu Huyền Cơ, ngữ khí bình tĩnh giống như biển lớn mênh mông bát ngát, hắn nói: "Nếu như bổn cung không trả thì sao?"

Triệu Huyền Cơ dường như đã chuẩn bị từ sớm, giọng nói bình thản lại hàm chứa sát ý nói: "Nếu như thái tử điện hạ khư khư cố chấp, lão thần chỉ có thể chết, văn võ đám đông không thể ngồi nhìn thái tử điện hạ xằng bậy, dân chúng thiên hạ càng không thể để cho thái tử xằng bậy, ba vạn vạn quân vệ Vũ Lâm, tùy thời chờ lệnh, nguyện ý vì an ổn của hoàng cung, đợi tới khi bệ hạ khỏi bệnh, Thái tử sẽ rõ nổi khổ tâm của thần."