Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đám người náo nhiệt vô cùng, việc một bến thuyền có thể cùng một ngày bắt được hai con Bảo Ngư quả là vô cùng hiếm thấy, ai nấy đều muốn dính chút không khí vui mừng này.

Lương Cừ đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong ánh mắt mỗi người đều là hâm mộ và khát vọng trần trụi, hắn chưa từng nghĩ rằng những miêu tả trong tiểu thuyết hóa ra lại là thật, thật sự có thể nhìn thấy được.

“A Thủy, nhà ta có khuê nữ vẫn chưa xuất giá, gả cho ngươi được chứ?”

“Trần Nghĩa thúc, khuê nữ nhà ngươi mới chín tuổi mà”. Nhìn thấy người vừa nói chuyện là Trần Nghĩa thúc mới gặp mặt lần trước, cả người Lương Cừ liền tê rần.

“Nhà hắn không được, không xứng với thiếu niên tuấn tú như ngươi, tới nhà ta đi, để ngươi xem xem khuê nữ nhà ta”

“Thôi đi, Thi Lão Nhị, khuê nữ nhà ngươi cũng mười tám rồi”

“Ngươi có hiểu lấy vợ hơn ba tuổi như ôm được cục vàng không hả?”

Một mình Trần Khánh Giang có thể nuôi dưỡng nguyên một đại gia đình, Lương Cừ tuy là một cô nhi nhưng lớn lên lại tuấn tú, năng lực bắt cá lại mạnh mẽ, là miếng bánh ngon nhất trong chiếc bánh, phàm là trong nhà có khuê nữ đều muốn cắn lấy một miếng.

Nhớ đến khi mình vừa mới xuyên tới, xe ngựa đi qua còn muốn tránh xa mình, còn chưa đến một tháng mà thế sự đã thay đổi, Lương Cừ cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Tuy nhiên, Lương Cừ cũng không hề oán hận, nghèo đói thì chỉ có thể lo cho thân mình, người ở tầng lớp dưới cùng như bọn họ chính là như vậy.

Dưới sự vây quanh của mọi người, hai vòng tròn dần hợp lại thành một.

Lương Cừ gặp được Trần Kiệt Xương, người cũng bắt được Bảo Ngư kia, đối phương khoảng 20 tuổi, thân hình cao gầy, làn da cũng ngăm đen giống hắn, đã là ngư dân thì không có một ai là có làn da trắng cả, người này cũng là một tay đánh bắt cá giỏi trên bến thuyền, còn mạnh hơn một chút so với Trần thúc, mỗi ngày thu hoạch đều vượt qua trăm văn.

Trần Kiệt Xương cũng nhìn thấy Lương Cừ, sự nổi bật bị phân chia làm hai tất nhiên khiến trong lòng hắn không khỏi khó chịu, nhưng không nhiều, ngoài mặt hắn vẫn duy trì nụ cười như trước.

Đây là niềm vui thú của người thôn quê, ta sống tốt hơn ngươi, vậy thì thoải mái rồi, ngược lại tất nhiên sẽ khó chịu.

Đời trước, Lương Cừ cũng có một ông bác, sau khi tốt nghiệp THPT, hắn trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng, đối phương suốt ngày xị mặt ra, chỉ vì hắn thi tốt hơn so với cháu trai của đối phương, cứ gặp mặt là lải nhải chuyên ngành quan trọng hơn trường, kết quả là sau khi tốt nghiệp, lại bảo là ra ngoài xã hội thì quan hệ quan trọng hơn.

Hai người nhìn về phía Bảo Ngư của đối phương.

Cá của Trần Kiệt Xương và cá quả không khác nhau lắm, chẳng qua màu sắc hoàn toàn khác biệt, toàn thân có màu đỏ son, tựa như được đúc từ máu tươi, cũng là một màu sắc đẹp mắt.

“Võ Sư tới, Võ Sư đại nhân tới rồi!”

“Mau tránh ra, mau tránh ra!”

“Võ Sư đại nhân tới xem Bảo Ngư kìa!”

Mọi người tản bớt ra, Lương Cừ và Trần Kiệt Xương ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện có ba người đang đi đến, đều là nam giới, vóc người rõ ràng cao lớn hơn so với dân chúng xung quanh, khi bước đi sống lưng cũng thẳng tắp.

Đây chính là Võ Sư sao? Có lẽ chỉ là Võ Giả thôi?

Phá được bốn cửa ải mới có thể được gọi là Võ Sư, còn không phá được thì chỉ là Võ Giả, toàn trấn Bình Dương cũng không có mấy Võ Sư, người bình thường kiến thức hạn hẹp, đương nhiên coi hai làm một, hoặc có lẽ cũng biết nhưng vẫn cứ gọi như vậy.

Trong ba người, người đứng đầu đứng ra tự giới thiệu, hắn họ Hồ, đúng lúc từ trấn Bình Dương tới trấn Nghĩa Hưng làm việc, nghe nói trên bến thuyền có Bảo Ngư liền đến xem, nếu đúng là như vậy sẽ bỏ tiền ra mua.

Trần Kiệt Xương vội vàng hô:

“Võ Sư đại nhân nhìn xem của ta này”

Hồ Võ Sư đi tới trước mặt Trần Kiệt Xương, liếc mắt nhìn:

“Cá vược huyết hồng, nặng bao nhiêu”

Trần Kiệt Xương khẩn trương nói:

“2 cân 3 lạng 6 chỉ!”

“3 lượng bạc, bán không?”

“Bán, bán, bán”

Trần Kiệt Xương vui vẻ ra mặt, 3 lượng bạc đã đủ cho hắn mua gạo dùng trong hơn một năm rồi, ở bến thuyền cách vách tháng trước bắt được con cá đốm đầu hổ 3 cân 6 lạng mà mới bán được 3 lượng 5, tính ra cá vược huyết hồng của mình vẫn có giá trị cao hơn.

Hồ Võ Sư lấy cá trả tiền, không thèm cân lại, hiển nhiên cảm thấy đối phương cũng không dàm lừa gạt mình.

Hắn lại đi tới trước mặt Lương Cừ, sau khi nhìn thấy cá chim hai sừng kia, trên khuôn mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Cá chim sừng trâu sao? Hiếm gặp đấy, nặng bao nhiêu?”

Lương Cừ quan sát biểu tình của Hồ Võ Sư, hơi cúi đầu nói:

“3 cân 2 lạng 1 chỉ”

Ban nãy khi mọi người vây xem náo nhiệt, hắn cũng nhờ người cân qua, sẽ không có sai sót gì.

“6 lượng 5 văn, bán không?”

“6 lượng 5 văn?”

Trần Kiệt Xương ở cạnh bên nghe thấy con số này liền dừng bước, ngư dân xung quanh cũng trở nên lặng ngắt như tờ.