Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lưu Ngọc hiện tại luyện chế Thanh Linh đan cơ bản đã thành thục, sau rất nhiều lần luyện chế đan dược, cơ bản cứ ba lô sẽ có một lô thành công, bình thường sẽ ngưng ta tám, chín viên đan dược, chí ít hắn luyện chế hai loại đan dược này đã đạt đến trình độ của một luyện đan sư phổ thông, chỉ đưa cho tên kia bảy viên đan dược là do hắn không muốn biểu hiện quá mức nổi bật mà thôi.

“Gỗ có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ.’’

Lần này danh tiếng của luyện đan sư Lưu Ngọc đã được truyền xa, số người đến cửa bái phỏng mỗi tháng cũng ngày càng nhiều lên.

Có gia tộc đến mời làm luyện đan sư chuyên trách cho gia tộc cho họ, đồng ý đủ loại điều kiện hậu đãi, thậm chí mập mờ nhắc tới, nếu trở thành luyện đan sư cho gia tộc bọn họ, có thể “nghênh ngang’’ tiến vào cánh cửa nội môn.

Trong đó có Thượng Xuyên Giang đại diện gia tộc bọn họ đến mời chào, nhưng mà hắn hiểu được tâm Lưu Ngọc hướng tới con đường tu sĩ, thuyết phục một chút rồi y cũng không có cưỡng cầu.

Phái biệt viện của thế lực ngoại môn cũng phái Giang Thu Thủy tới lôi kéo hắn, cũng mở ra các loại giá động lòng người, muốn mời hắn cung cấp lượng lớn đan dược cho phái biệt viện.

Lưu Ngọc cũng không dễ dàng từ chối, đành phải lấy lý do vừa mới bắt đầu học tập, tu luyện còn chưa có thuần thục để từ chối, cuối cùng chỉ đáp ứng mỗi tháng cung cấp ba bình Thanh Linh đan giá rẻ cho biệt viện phái.

Khuôn mặt kiều mỵ của Giang Thu Thủy, đôi mắt đẹp cao thấp đánh giá Lưu Ngọc một phen, không nghĩ tới vị Lưu sư đệ này tu vi bình thường, tướng mạo bình thường, lại có thiên phú luyện đan, nhìn thấy Lưu Ngọc vẫn như cũ thong dong, trầm ổn, trong mắt nàng lóe lên một tia khác thường, xem ra còn phải tìm hiểu nhiều hơn nữa!

“Phái trung vô phái, thiên kì bát quái.’’

Lưu Ngọc thở dài, nhớ lại kiếp trước một vĩ nhân từng nói qua câu này.

Hắn hiểu được trong lúc bản thân không có đủ thực lực, tốt nhất nên lấy lòng cả hai bên, bằng không sẽ chịu sự chèn ép của hai bên, không cẩn thận thì sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng tan xương nát thịt.

Căn cứ vào đủ loại dấu hiệu, biệt viện phái cùng sư đồ phái khá là thân thiết, mơ hồ thấy có xu hướng sẽ hợp tác. Biệt viện phái, gia tộc phái, và sư đồ phái xoay quanh quyền lợi Nguyên Dương tông, tranh giành tài nguyên gay gắt, Lưu Ngọc mơ hồ cảm thấy bộ dạng bình tĩnh của Nguyên Dương tông đang ẩn chứa sóng to gió lớn, cho nên hắn ngày thường ở bên trong khắc khổ tu hành tăng cảnh giới, làm việc càng ngày càng khiêm nhường.

Trong khoảng thời gian này có một vị sư huynh không quá thân với đệ tử ngoại môn tới cửa mời, công bố ở bên ngoài Nguyên Dương tông phát hiện một tòa động phủ của tu sĩ Trúc Cơ, chủ nhân của động phủ đã chết, bởi vì chỉ có một người thì không thể phá được cấm chế của động phủ, cho nên muốn mời Lưu ngọc cùng đi thăm dò động phủ, đến lúc đó kiếm được bảo vật chia sáu bốn.

Lưu Ngọc nghe những lời nói ấy, âm thầm cười, cái này rất giống “Ước hẹn tầm bảo’’ từng nhắc đến trong “Ma tu yếu lược”, lợi dụng các loại Linh dược hoặc bảo vật để hấp dẫn, dẫn tu sĩ vào trong bẫy rập, thừa dịp tu sĩ chưa sẵn sàng thì đánh lén sau đó hoàn thành việc giết người đoạt bảo.

Hắn ngay lập tức cự tuyệt đề nghị của vị sư huynh kia, nói rằng bản thân một lòng tu luyện nên mấy năm gần đây sẽ không rời khỏi tông môn.

Vị sư huynh kia không muốn buông tha cho hắn, năm lần bảy lượt khuyên bảo không có kết quả thì mới rời đi tìm mục tiêu khác.

Đó là điều Lưu Ngọc suy đoán, nghe nói vị sư huynh kia có hẹn một vị sư đệ đồng môn“Giàu có’’ đi ra ngoài, thời điểm trở về không biết như thế nào lại chỉ có mình hắn, tình huống cụ thể không rõ ràng.

Lưu Ngọc thường đem bản “Ma tu yếu lược” kia ra xem, cái quyển sách này viết một vài đồ vật mà hắn chưa từng biết đến, lật đến tờ cuối cùng, phát hiện nó còn ghi lại một môn bí thuật phụ trợ “Ẩn Linh thuật’’.

Bí thuật này cũng có ba tầng, nghe nói luyện xong tầng thứ nhất có thể thu liễm hơi thở trở nên vô hình, sau khi thuần thục, khả năng giấu diếm hơi thở có thể sánh với người có tu vi cao, nhưng lại phải ở cùng một đại cảnh giới.

Luyện thành tầng thứ hai, có thể tùy ý điều khiển tu vi bản thân hiện ra với người ngoài, che dấu thực lực bản thân, hơn nữa nếu không phải là người cao hơn mình một cảnh giới lớn thì không thể nhìn thấu.

Luyện thành tầng thứ ba, thậm chí có thể che giấu được người lớn hơn mình một cảnh giới lớn.

Tu tiên không có năm tháng, thời gian ba năm cứ thế trôi qua.