Tử Linh Pháp Sư Chỉ Muốn Trồng Cây (Dịch)

Chương 27. Cốt Long? Bố Mày Có Từ Lâu Rồi (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Matthew nghĩ nhanh như gió nhưng ngoài mặt vẫn duy trì thái độ sắc bén, cay nghiệt.

Cậu đảo mắt một vòng: “Giáo đoàn của anh? Tha thứ cho tôi nói thẳng: những người này trông chả có tí thành công nào. Nhìn sơ cũng thấy bọn họ không có tín ngưỡng với giáo đoàn.”

Trong ngoài doanh địa có chừng 40-50 người. Đối với Tà Thuật Sư thì quy mô đoàn đội thế này cũng không phải là nhỏ.

Thế nhưng Matthew lại quan sát được: hình như những người này không phải là giáo đồ tà giáo cuồng nhiệt. Trông bọn họ rất thiếu hụt tinh thần.

Fern trừng mắt nhìn:

“Bọn họ chỉ là đám giúp việc tìm được trong lúc vội vã. Có một phần trong đó là phạm nhân lưu vong mua từ cảng Hồ Đen, một phần khác thì là nhóm giặc cướp tôi tập hợp được.

Các hạ chướng mặt bọn họ cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng trên đường chúng ta hoàn thành đại nghiệp, kiểu gì cũng cần đến loại người như vậy.”

Matthew hừ nhẹ, ý vị khinh thường càng lộ rõ:

“Tốt nhất là anh có thể làm ra chút thành ý chứ không phải ở đây lãng phí thời gian của tôi!”

“Được rồi, được rồi.” Fern bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi dẫn anh đi gặp một người. Dạo này tôi đang chuẩn bị một nghi thức, cô ta là điểm quan trọng nhất.”

...

Sâu trong thung lũng.

Matthew nhìn thấy Siv trong một cái lều vải siêu lớn. 

Đó là một cô gái trẻ có mái tóc màu nâu đỏ, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp. Làn da của cô rất sạch sẽ mịn màng, chỉ có hai đốm tàn nhang nho nhỏ bên cánh mũi bên trái làm người ta có cảm giác vừa xinh xắn vừa nghịch ngợm.

Lúc này cô đang bị quấn chặt bằng một lớp chăn bông thật dày, nhìn qua thì có vẻ là đã hôn mê bất tỉnh.

“Cô bé này là ai?” Matthew biết rõ còn cố hỏi.

“Là con gái duy nhất của nhà Blutfahne.” Fern ngẩng đầu, đắc ý nói: “Anh nên biết trên người cô ta đang chảy dòng máu thế nào… Chỉ cần nghi thức thành công, chúng ta có thể dẫn Thiên Hỏa đến đây, thiêu rụi tất cả.”

Matthew không lên tiếng.

Đúng là cậu không biết huyết mạch của gia tộc Blutfahne có gì đặc biệt, đành nói bóng nói gió: “Sao các anh lại bắt cô ta đến đây?”

Fern cũng không đắc ý quên mất trời đất, vẫn khá là đề phòng:

“Đây là chuyện sau khi anh gia nhập giáo đoàn mới được biết.

Thế nào? Người anh em, tôi đã thể hiện rất đầy đủ thành ý. Còn anh thì sao, đến tên họ cũng chưa từng thông báo.”

Matthew thuận miệng bịa chuyện: “Anh có thể gọi tôi là Rogge. Nếu gia nhập thì tôi sẽ nhận được cái gì?

Fern khẽ gật đầu:

“Thì ra là Rogge tiên sinh.

Nhiệm vụ của chúng ta là thông qua nghi thức vĩ đại để đánh thức <Thiên Tai>. Mỗi lần thành công, tông chủ sẽ giáng xuống phần thưởng và bảo tàng bí mật. Chỉ cần gia nhập, những ân điển này tất nhiên cũng sẽ có một phần của anh.

Sau khi anh đột phá cấp 4, có lẽ tông chủ sẽ ban cho một con Cốt Long.”

Cốt Long á?

Bố mày có lâu rồi.

Trong đầu Matthew thầm nghĩ: thằng cha Tà Thuật Sư này còn giỏi vẽ bánh hơn cả mình. Thế nhưng nét mặt vẫn tỏ vẻ ‘tao méo động lòng đâu’.

“Thế tôi cần phải làm những gì?”

Ánh mắt Fern lấp lóe:

“Một bài kiểm tra nho nhỏ thôi.

Nếu các hạ có thể giết được Hessen thì chắc đã nắm được <Màn Trời Chết Chóc> rồi, đúng không?”

Màn Trời Chết Chóc.

Pháp thuật của Tử Linh Pháp Sư cấp 12.

Có hiệu quả trong phạm vi nhỏ, là phiên bản yếu bớt của <Tai Họa Vong Linh>!

Những chỗ bị Màn Trời Chết Chóc bao phủ, tất cả sinh vật đều lập tức bị hút cạn năng lượng sinh mệnh, sau đó từng bước từng bước chuyển hóa thành Tử Linh.

“Tôi biết.” Matthew nhíu mày: “Nhưng hiệu quả của pháp thuật này cũng chẳng ra sao, đến mấy kẻ tàn tật cũng có cơ hội dựa vào ý chí để chạy trốn, thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của Màn Trời.”

Đây cũng chính là chỗ xấu hổ của Màn Trời Chết Chóc.

Nghe thì rất lợi hại, cái gì mà <phiên bản thu nhỏ của Tai Họa Vong Linh>...

So với phán định tạch ngay lập tức, không chỗ nào trốn của Tai Họa Vong Linh thì hiệu suất giết người Màn Trời Chết Chóc đúng là thấp đến mức khiến người ta giận sôi gan.

Cho dù là Tử Linh Pháp Sư có lòng muốn lạm sát kẻ vô tội cũng chẳng dại gì mà đi học pháp thuật này.

“Nếu bọn họ đứng im cho anh giết thì sao?” Fern mỉm cười, nói.

Trong lòng Matthew hơi rục rịch, lập tức gật đầu: “Thế thì đương nhiên là có thể.”

“Tốt lắm.” Fern vén cửa lều vải, ra hiệu cho hai người đi theo.

Ra đến bên ngoài doanh địa, gã cao giọng quát: “Garena! Gọi tất cả mọi người đến đây.”

Sau đó lại nhìn Matthew, thấp giọng nói: “Chuẩn bị sẵn pháp thuật đi.”

Matthew phản bác: “Điên rồi à? Tại sao lại thi pháp trước mặt cả đống người thế này? Bọn họ sẽ xé xác tôi mất!

“Không, tin tôi đi, bọn họ sẽ không đâu!” Fern nói chắc như đinh đóng cột.

“Anh đã động chân động tay với bọn họ...”

Cậu nghi ngờ nói: “Nhưng tại sao anh lại muốn làm như thế? Tuy đám người này chỉ là phế vật nhưng cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ?”