Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

[Nhật ký nhiệm vụ: Bạn đã giết chết Tà Thuật Sư Fern, thành công tiêu diệt mối đe dọa tiềm ẩn với rừng sồi!

Bạn nhận được pháp thuật < Nhanh Chóng Sinh Trưởng> và <phiếu gia nhập tổ chức Ánh Trăng>.

Cảnh cáo: Bạn đã giết chết Tà Thuật Sư Fern, nhận được ánh mắt hình viên đạn của chủ quân tà linh Omar Dolce!

Độ thù hận của Omar Dolce: +10.]

“Chủ quân* tà linh à?” Matthew khẽ cau mày.

** Chủ quân còn có nghĩa là quận chúa. Nhưng vì chưa xác định được giới tính của nhân vật này nên editor sẽ để tạm HV.

Cậu vốn cho rằng tông chủ mà Fern phụng dưỡng nhiều nhất chỉ là một đại tà linh nào đó.

Ai dè lại là nhân vật cấp bậc ‘chủ quân’!!!

Có điều Matthew cũng chẳng sợ. Tà Linh càng mạnh thì càng khó giở mánh khóe ở Thế Giới Phàm Nhân.*

Raw là: 主物质界 (chủ vật chất giới) hay còn gọi là Prime Material Plane. Đây là thế giới của người phàm, cũng là sân khấu mạo hiểm chủ yếu trong game D&D

Nhiêu đó điểm thù hận, chỉ cần cậu không dỗi hơi chạy đến tầng dưới vị diện để tìm đường chết thì chắc cũng chẳng mang đến ảnh hưởng to tát gì.

“Hí hí hí…”

Đúng lúc Matthew đang cố nhịn cảm giác buồn nôn, thò tay vào mớ máu thịt lẫn lộn trộn vào nhau để mò đồ thì bên trong sơn cốc bỗng vang lên những âm thanh quái dị.

Là đám trộm cướp kia.

Trong mắt Matthew  ánh lên chút thương hại: "Quỷ Thuật nhập thể, không cứu nổi."

Cậu có rất ít kiến thức về Quỷ Thuật.

Nhưng lúc này, đám trộm cướp và tội phạm lưu vong đã bị Quỷ Thuật của Fern biến thành những con quái vật lông lá xanh lè, đi lại bằng cả tứ chi.

Xương sống của chúng cứ như bị bẻ đôi, vặn vẹo y chang mấy sinh vật thân mềm.

Ngũ quan cũng đã nứt toác. Bên dưới lớp lông xanh lè là chi chít vết nứt và mụn máu đỏ tía.

“Híz híz híz!”

Bọn chúng bắt đầu vô thức công kích nhau.

Đám Tạo Vật Quỷ Thuật này không phải là tà linh thật sự nên sau khi mất đi sự khống chế của Fern, bọn chúng chỉ còn lại bản năng nguyên thuỷ nhất, lao vào cắn xé lẫn nhau.

Rất nhanh, trong sơn cốc đã tràn ngập mùi hôi thối.

“Giết hết chúng đi!” Matthew thấy thế liền quả quyết ra lệnh.

Ùng Ục không chút do dự, gào thét rồi nhào lên y như máy ủi đất.

Ủi một đường, Tạo Vật Quỷ Thuật trong sơn cốc đã bớt đi một nửa!

“Không hổ là <Sinh Vật Triệu Hồi Tàn Bạo Nhất>, không uổng công ông đây cắm mặt trồng cây 3 năm.” Matthew thoả mãn, gật gật đầu.

Cậu quét sạch một vòng trong sơn cốc, xác nhận không bỏ sót con cá nào thì đi đến chỗ cái lều vải lớn kia.

Siv vẫn còn đang hôn mê.

Matthew kiểm tra lại, sau khi chắc chắc cô không bị Quỷ Thuật ảnh hưởng mới thở phào nhẹ nhõm được.

Siv là cô bé rất đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích. Tuy xuất thân cao quý nhưng không hề có dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, ngược lại còn rất hay bênh vực kẻ yếu.

Dân cư ở thị trấn Đá Lăn đều rất yêu mến Siv, tất nhiên Matthew cũng hy vọng cô có thể bình an vô sự.

Cậu không cởi bỏ tấm thảm mà ôm luôn Siv ra ngoài.

Trong sơn cốc, Ùng Ục đang chơi vui quên cả trời đất.

Nó giống như một ngọn núi nhỏ di chuyển qua lại, hùng hục lao đến.

Phần lớn Tạo Vật Quỷ Thuật đã bị nó giết chết, chỉ còn mấy con chỗ ven sơn cốc là còn đang chạy loạn như ruồi nhặng mất đầu.

Matthew nhìn ra được: tên ranh nhà mình cố tình giữ mấy con hàng này lại để chơi đùa!

Cậu đang định lên tiếng nhắc nhở Ùng Ục chú ý hiệu suất (hiệu quả + năng suất) thì đúng lúc này, đáy lòng chợt vang lên một hồi chuông báo động cực kỳ dữ dội!

Matthew kinh hãi khi phát hiện ra: không biết từ khi nào, sương mù vốn chỉ quanh quẩn ở đỉnh núi hoang đã từ từ hạ xuống!!!

Khoảng không phía trên sơn cốc, màn sương liên tục đè ép xuống.

Nhìn thôi cũng thấy nó sẽ cắn nuốt hết cả ngọn núi này.

“Đi thôi!” Matthew hét lên, sau đó lập tức ôm lấy Siv, nhảy lên đầu Ùng Ục.

Cốt Long bất an, nhỏ giọng kêu lên.

Dường như cũng cảm nhận được chỗ quỷ dị của lớp sương mù kia, thân hình khổng lồ mở hết công suất, phóng thẳng về hướng con đường trên núi.

“Tránh xa màn sương mù kia!”

Thoáng cái đã đến lối vào sơn cốc, Matthew nhìn thấy trên đường núi có một lớp sương mù tràn đến.

Càng kinh khủng hơn là trong đó… cậu lờ mờ nhìn thấy một bóng người tóc tai bù xù!

“Đi mau!” Tim Matthew đập như trống trận.

Thế mà bên cạnh đường núi cũng có!

“Mày biết bay không?”

Mắt thấy sương mù sắp dí đến đít, cậu chàng vội vàng hỏi.

Ùng Ục không trả lời.

Nó mở đôi cánh xương trụi lủi, không có nổi một cọng lông nào ra rồi thả người theo vách núi.

Vù vù!

Gió điên cuồng lướt qua hai bên cánh xương, cơ thể Ùng Ục lao thẳng xuống.

Một tay Matthew ôm Siv, một tay bấu chặt lấy xương cốt của Ùng Ục.

“HUÝT…” Ùng Ục phát ra tiếng gào nóng nảy.

Cơ thể nó càng rơi càng nhanh, chỉ còn tí teo nữa là nện xuống chân núi.