Vô Địch Thiên Mệnh

Chương 20. Vị khảo hạch quan thần bí 2

Chương trước

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sắc mặt Dư trưởng lão và Tiêu Nỗ thì trở nên tái nhợt, lúc này, bọn họ rốt cuộc có chút hoảng sợ.

Ban đầu cho rằng Diệp Thiên Mệnh này nhất định sẽ thất bại, thế nhưng, bọn họ không ngờ đối phương vậy mà lại vượt qua cửa ải thứ nhất.

Tiêu Nỗ nhìn chằm chằm Diệp Thiên Mệnh trên Quan Huyền Đạo: “Không thể để cho nó sống, không thể để cho nó sống, phải giết nó…”

Sát ý trên người hắn ta trào ra.

“Ngươi điên rồi sao?”

Dư trưởng lão đột nhiên nhìn Tiêu Nỗ, quát lớn: “Hiện tại động thủ, cho dù Tiêu gia các ngươi có dốc toàn lực cũng không cứu được ngươi.”

Tiêu Nỗ bừng tỉnh.

Hiện tại Diệp Thiên Mệnh đang vượt ải Quan Huyền Đạo, không biết bao nhiêu người ở Vạn Châu đang xem, nếu như hắn ta bị giết chết trước mắt bao nhiêu người… Đây là muốn chọc giận tất cả mọi người, đừng nói là Tiêu gia, cho dù là gia tộc bậc nhất cũng không bảo vệ được hắn ta.

Dư trưởng lão đè nén sát ý trong lòng, ông ta nhìn Diệp Thiên Mệnh ở phía xa: “Nó mới chỉ vượt qua cửa ải thứ nhất, còn có hai cửa ải nữa, sợ cái gì?”

Nghe thấy lời Dư trưởng lão nói, Tiêu Nỗ trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, mới chỉ vượt qua cửa ải thứ nhất…”

Tuy nói như vậy, nhưng lúc này trong lòng hai người đều dâng lên một tia bất an.

Trên Quan Huyền Đạo, lúc này Diệp Thiên Mệnh đã bước vào cánh cửa thứ hai, vừa vào cánh cửa, một mảng bạch quang ập vào mặt, khiến cho hắn không mở mắt ra được.

Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra, mà lúc này, hắn đã xuất hiện trong một vườn rau.

Diệp Thiên Mệnh có chút nghi hoặc.

“Lâu rồi không có ai đến đây.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Diệp Thiên Mệnh.

Diệp Thiên Mệnh quay đầu lại, ở phía trước không xa, có một nữ tử đang đứng, nữ tử mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, rất xinh đẹp, trong tay phải nàng ta cầm một cái cuốc, tay trái chống nạnh, đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Diệp Thiên Mệnh có chút nghi ngờ: “Tiền bối là?”

Nữ tử lau mồ hôi trên mặt, cười duyên nói: “Khảo hạch quan của ngươi.”

Diệp Thiên Mệnh do dự một chút, sau đó nói: “Có thể nương tay một chút không?”

Nữ tử cười: “Nằm mơ đi.”

Diệp Thiên Mệnh khẽ hành lễ: “Vậy xin tiền bối ra đề.”

Nữ tử cười nói: “Không vội, chờ ta cuốc đất ở mảnh đất này xong đã.”

Nói xong, nàng ta cầm cuốc bắt đầu cuốc đất.

Diệp Thiên Mệnh chỉ có thể chờ đợi, hắn nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Tháp Tổ, thế giới này là thật sao?”

Tiểu Tháp nói: “Thật.”

Diệp Thiên Mệnh càng thêm nghi hoặc: “Con đến đây bằng cách nào?”

Tiểu Tháp nói: “Một loại thủ đoạn mà hiện tại con không thể nào hiểu được.”

Diệp Thiên Mệnh nói: “Tháp Tổ, trước kia ngài hẳn là sống rất tốt nhỉ?”

Tiểu Tháp cười ha ha: “Đương nhiên, năm đó ta chính là ‘dưới ba kiếm ta vô địch’, ba kiếm…”

Nói đến đây, nó ý thức được điều gì đó, vội vàng dừng lại, im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Con không cần phải thăm dò cái gì, ta có thể thẳng thắn nói cho con biết, năm đó ta quả thật có chút thủ đoạn, nhưng hiện tại, haizz, ta đã bị phong ấn rồi, hiện tại ta, ngoài việc chỉ điểm cho con khi con lạc lối, những phương diện khác, thật sự là có hạn trong việc giúp đỡ con, cho nên, con ngàn vạn lần đừng hy vọng vào ta, con phải dựa vào chính mình, biết không?”

Diệp Thiên Mệnh suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Tháp Tổ, tại sao ngài lại chọn con?”

Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy con là người có thiên mệnh… Tương lai tiền đồ vô lượng.”

Diệp Thiên Mệnh: “…”

“Xong rồi.”

Đúng lúc này, nữ tử ở phía xa đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thiên Mệnh thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn nữ tử, nữ tử xách cuốc đi về phía hắn.

Diệp Thiên Mệnh hít sâu một hơi, đối với cuộc khảo hạch tiếp theo, tự nhiên là rất lo lắng, Quan Huyền Đạo ngàn năm qua, chỉ có một người vượt qua, hắn sẽ không kiêu ngạo cho rằng bản thân nhất định có thể vượt qua Quan Huyền Đạo này, nếu như không phải là thật sự không còn đường nào khác, hắn cũng sẽ không mạo hiểm đến vượt ải Quan Huyền Đạo.

Nữ tử đi đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh, nàng ta đánh giá Diệp Thiên Mệnh một lượt, cuối cùng, ánh mắt nàng ta dừng lại trên Tiểu Tháp bên hông Diệp Thiên Mệnh, nhìn Tiểu Tháp, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch lên.

Tiểu Tháp: “…”

Nữ tử lại liếc nhìn Hành Đạo Kiếm bên hông Diệp Thiên Mệnh, cười nói: “Đi theo ta.”

Nàng ta dẫn Diệp Thiên Mệnh đến sân viện, ở chính giữa sân có một chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế dài, bên cạnh có một lò lửa nhỏ, trên lò lửa đang nấu trà.

Nữ tử xách ấm trà đi đến trước bàn gỗ: “Mời ngồi.”

Diệp Thiên Mệnh ngồi xuống, nữ tử lấy ra hai chén trà gỗ, nàng ta rót cho Diệp Thiên Mệnh một chén, sau đó lại lấy từ dưới gầm bàn ra một giỏ trái cây, bên trong là một ít cà chua và dưa chuột, nàng ta nhìn Diệp Thiên Mệnh, cười nói: “Đều là ta tự trồng, ngươi có thể nếm thử.”

Diệp Thiên Mệnh thành thật nói: “Không có tâm trạng ăn.”

Nữ tử cười: “Đừng căng thẳng, cửa ải này không hề phức tạp, ta chỉ hỏi ngươi một câu hỏi.”

Diệp Thiên Mệnh nói: “Xin tiền bối cứ hỏi.”

Nữ tử nhìn hắn: “Quan Huyền Kiếm Chủ, có nên tồn tại hay không?”

Diệp Thiên Mệnh: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Chương trước