Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Được rồi, bro, vậy bây giờ chúng ta vào trong chơi tiếp, hay là đến chỗ ở?

Song 6PUS vừa dứt lời, tòa nhà phía sau họ lại rung chuyển dữ dội, phun ra một chùm pháo hoa màu trắng.

- Còn chơi gì nữa, chúng ta đến chỗ ở trước đi.

Trải qua một ngày dài mệt mỏi, tinh thần của Tôn Kiệt Khắc căng thẳng đến cực độ, lúc này, hắn chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Tên Song6 này cũng thật là “trâu chó”, vừa mới thoát chết đã lại muốn đến chỗ như vậy.

Khi xe đã lăn bánh, Tôn Kiệt Khắc nhìn khung cảnh kỳ quái bên ngoài qua cửa kính xe, lòng vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Nhìn một lúc, hắn lại nhìn sang Song6 đang lái xe, tên này lái xe cũng không yên phận, lại bắt đầu livestream.

Mặc dù tên này có vẻ hơi “lầy lội”, nhưng đúng là rất nghĩa khí.

- Này lão Lục, không phải tôi có ý gì, anh không có tiền, thì cũng nên biết tiết kiệm một chút chứ, còn bao ăn bao chơi? Lúc đầu thấy anh tiêu tiền như nước, tôi còn tưởng anh là thiếu gia nhà giàu nào chứ.

- Shit, nói cái gì vậy? Tiền tôi liều mạng kiếm được là để dành dụm à?

Song 6PUS vừa nói vừa nhấn ga, chiếc xe lao vút đi.

- Có tiền thì phải xài cho hết, nhỡ đâu ngày nào đó chết đi mà tiền chưa tiêu hết thì tiếc lắm.

Tôn Kiệt Khắc khẽ lắc đầu, hắn thực sự không thể hiểu nổi quan điểm về tiền bạc và giá trị của tên này.

Trước đây, hắn cũng từng xem phim về thế giới tương lai trên TV, nhưng không ngờ thế giới tương lai thực sự lại như thế này.

Đúng lúc này, một biển quảng cáo tiếng Trung lướt qua, Tôn Kiệt Khắc biết rằng họ đã vào khu phố Tàu.

Chiếc xe lạng lách giữa những tòa nhà cao thấp trong thành phố, theo thời gian, rác rưởi hai bên đường dần dần nhiều hơn, các tòa nhà xung quanh tuy cũng lung linh ánh đèn neon, nhưng rõ ràng là đã xuống cấp trầm trọng.

Nhìn thấy một ông lão loạng choạng, không mặc quần, đang đứng tè bậy bên đường, Tôn Kiệt Khắc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi:

- Rốt cuộc anh định đưa chúng ta đến chỗ nào?

- Chỗ ở chứ còn đâu, nhìn kìa, ngay phía trước, tòa nhà đó.

Tôn Kiệt Khắc nhìn theo hướng ngón tay hắn ta, qua lớp kính xe, hắn nhìn thấy một tòa nhà chọc trời.

Tòa nhà này rất kỳ lạ, rõ ràng mười mấy tầng dưới đều có người ở, đèn sáng trưng, trên tường cũng có quảng cáo, nhưng phía trên lại là khung giàn giáo, trông rất mất cân đối.

Nói là bỏ hoang thì không đúng, phía dưới vẫn có người ở, nhưng nói là không bỏ hoang thì phía trên lại chưa hoàn thiện.

Cửa xe mở ra, Tôn Kiệt Khắc nhíu mày, đi theo Song 6PUS về phía tòa nhà chọc trời dang dở kia.

Khi đã được mái hiên che mưa, Tôn Kiệt Khắc nhìn những người đang trú mưa, trông họ lôi thôi lếch thếch, dị dạng, không khác gì zombie, xung quanh còn bốc lên mùi hôi thối của chất thải, phân và túi rác có thể được bắt gặp ở khắp mọi nơi.

- Sao tôi có cảm giác chỗ này không phải là nơi tốt đẹp gì nhỉ?

Tôn Kiệt Khắc bịt mũi.

- Bro, đừng lo lắng, bọn họ chỉ là những kẻ nghiện ngập, vô gia cư thôi, nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng họ không nguy hiểm đâu.

Như để chứng minh cho lời nói của mình, Song 6PUS rút súng ra, bắn vài phát lên trời.

Nghe thấy tiếng súng, những người này co rúm lại, chạy dọc theo chân tường như những con chuột bị hoảng sợ.

- Thấy chưa, sau này có ai xin ăn xin thuốc gì đó, bro cứ làm như vậy, bọn họ sẽ ngoan ngoãn ngay.

Đi qua đám người vô gia cư, họ bước vào thang máy, Song 6PUS bấm nút lên tầng 18.

Ra khỏi thang máy, Tôn Kiệt Khắc thấy chỗ này cũng tạm được, ít nhất là không còn mùi khai nồng nặc nữa.

- Cầu thang chính là ranh giới phân chia hai thế giới, rác rưởi bên dưới không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu ở trên này đâu, yên tâm đi.

Song 6PUS vừa nói vừa đi đến cánh cửa thứ ba trên hành lang, sau đó quét mống mắt, đẩy cửa bước vào.

Bên trong căn hộ có mùi ẩm mốc, nhưng nhìn chung vẫn sạch sẽ. Căn hộ không lớn, khoảng 30 mét vuông, một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh.

Điểm đặc biệt là vách ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ không phải là cửa ra vào, mà là hình ảnh thác nước 3D được chiếu lên.

Song 6PUS đưa tay lên tường gõ nhẹ, bức tường trắng bên phải từ từ nâng lên, khung cửa sổ kính lớn hiện ra, bên ngoài là thành phố neon chìm trong màn mưa.

- Sao nào, bro, chỗ này được chứ?

- Đây là nhà của anh sao?

- Hahaha, bro đùa tôi à? Bây giờ ai còn mua nhà nữa.

Song 6PUS vừa nói vừa ngồi phịch xuống chiếc sofa màu xám ở góc tường, chương trình giải trí 3D lập tức được chiếu lên trước mặt gã ta.

- Đây là nhà của một người bạn của tôi, tôi có thẻ ra vào, sau đó anh ta chết, căn phòng này cũng bỏ trống, tôi cũng không biết anh ta đã trả tiền thuê bao nhiêu tháng rồi, bro cứ ở tạm đi, tôi đã ủy quyền cho bro rồi, đợi khi nào chủ nhà đến đuổi thì hẵng tính.

Tôn Kiệt Khắc đi một vòng quanh căn phòng nhỏ, thấy những thứ cần có đều có, tủ lạnh, máy giặt, tủ quần áo, không cần phải mua sắm gì thêm, đến là ở được luôn.

Nói thật, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn còn tưởng Song 6PUS sẽ tìm đại một căn phòng tồi tàn nào đó để đối phó với hắn.

Song 6PUS vừa lắc lư chân, vừa ngồi trên sofa xem chương trình giải trí 3D, thấy không có gì hay ho thì liền đứng dậy.

- Vậy nhé, bro nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta đi giải quyết chuyện hệ thống thần kinh, tôi về “vui vẻ” đây, đã chi tiền ở câu lạc bộ 69 rồi thì không thể lãng phí, mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi phải biết tiết kiệm, chỗ đó rất đắt đỏ đấy.

Song 6PUS vừa đi khỏi, Tapai hỏi ngay:

- Có cần tôi theo dõi gã ta không? Nhỡ đâu gã chạy mất thì sao?

- Không cần, tên này không chạy được đâu, đừng quên gã ta là streamer, nhưng mà tối nay mày giúp tao để ý một chút, đề phòng bị người ta “đột kích”.

Mặc dù Song 6PUS có vẻ rất nghĩa khí, nhưng cẩn tắc vô áy náy, nhất là ở một thành phố xa lạ như thế này.

Khi Tôn Kiệt Khắc ngồi xuống ghế sofa, thần kinh hắn mới được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lại nhìn Tapai, nhìn khung cảnh xung quanh, những chuyện xảy ra hôm nay thật như một giấc mơ.

Hắn có cảm giác như chỉ cần ngủ một giấc, bản thân sẽ trở về thế giới của mình.

Nhưng khi Tôn Kiệt Khắc giơ bàn tay robot lạnh lẽo của mình lên, nhìn bàn tay kim loại đóng mở trước mặt, hắn biết rằng tất cả đều là thật.

- Haiz, giá như đây là mơ thì tốt biết mấy.

Tôn Kiệt Khắc ngẩng đầu nhìn trần nhà màu xám, đưa tay sờ sờ vào khe hở giữa kim loại và da thịt trên cánh tay.

Lúc này, trong thang máy, Song 6PUS vừa nghe death metal, vừa gọi điện thoại cho một người quen.

- Bro, thông tin của hai người đó bán được bao nhiêu @coin rồi?

- Cái gì?! Không bán được sao? 0.1 cũng không ai mua?