Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhìn khung xác nhận đang hiện lên trước mắt, Tôn Kiệt Khắc cảm thấy vô cùng áp lực.

Với vẻ mặt căng thẳng, cuối cùng hắn cũng quyết định.

Tuy nhiên, sau khi nhấp vào thông báo, nhìn thấy ID: “Mẹ Nó Thật Luôn Phiền Phức Thế!”, Tôn Kiệt Khắc nhìn Tapai với vẻ mặt bất lực:

- Bà mẹ mày!! Mày muốn chết à, làm tao giật cả mình!!

- Đồ nhát gan, một cái thông báo kết bạn mà cũng làm cậu sợ thành ra thế này.

Tôn Kiệt Khắc lười để ý đến nó, dựa vào vòng hoa điện tử, bắt đầu tìm kiếm thông tin về trận chiến đêm qua.

Hắn biết rất ít về trạm vũ trụ đó, có lẽ sau khi công ty Cao Phong thu hồi, phân tích kỹ lưỡng, sẽ đưa tin về một số điều mà hắn không biết.

Quan trọng hơn, hắn vẫn muốn xác nhận xem người khác có phát hiện ra dấu vết của hắn và Tapai hay không.

Sau khi tìm kiếm sơ qua, quả nhiên Tôn Kiệt Khắc đã tìm thấy một số bài báo, trong đó còn có một số video phân tích độc quyền từ các buổi livestream cá nhân, vừa định hào hứng nhấp vào xem thì lại bị thông báo số dư không đủ chặn lại.

- Chó chết, đùa à, xem tin tức mà cũng phải trả tiền?

Tôn Kiệt Khắc tức đến mức suýt chút nữa thì “nội thương”.

- Nói hay lắm, xem ra cậu phải nhanh chóng thích nghi với nơi này thôi, chủ nghĩa tư bản là “có tiền là có tiếng nói”.

Tapai nói.

Nhớ lại những gì mình đã trải qua kể từ khi tỉnh lại, Tôn Kiệt Khắc tức giận tắt hết các UI trước mặt.

- Khốn kiếp, cái nơi khỉ ho cò gáy gì thế này.

Nhìn màn mưa bên ngoài, Tôn Kiệt Khắc nói với Tapai:

- Hay là chúng ta đi nơi khác đi, Trái Đất rộng lớn như vậy, tao không tin chỗ nào cũng tệ như thế này.

- Cũng được, cậu là “sếp”, cậu quyết định, nhưng vấn đề là cậu có tiền mua vé máy bay không?

Nhìn tài khoản của mình toàn là số 0, Tôn Kiệt Khắc lập tức nản lòng, dù là thông tin hay rời khỏi đây, đều cần tiền.

Tôn Kiệt Khắc liếc nhìn nó, nói:

- Vậy mày có thể kiếm tiền không? Ví dụ như hack tài khoản ngân hàng chẳng hạn.

- Trời đậu, cậu dám nghĩ thế à? Tôi là robot chứ không phải siêu nhân.

- Robot trong phim khác thì không như mày, người ta làm gì cũng xong trong nháy mắt.

- Mơ đi ku, trong mơ cái gì cũng có. Thế giới này không hiểu ngôn ngữ lập trình của tôi thì đương nhiên tôi cũng không hiểu ngôn ngữ lập trình mới của thế giới này, có thể kết nối mạng đã là tốt lắm rồi, hack tài khoản, ăn cắp thông tin, lập trình kiếm tiền gì đó, căn bản là không thể.

- Vậy thì học ngôn ngữ lập trình mới đi, mày là robot mà, khả năng học tập phải rất mạnh chứ?

- Vậy cậu cho tôi tiền để nâng cấp bộ nhớ và CPU đi, chỉ với dung lượng tính toán ít ỏi này, còn học ngôn ngữ mới, chức năng logic nhét vào đã dùng hết rồi, chỉ với bộ nhớ ít ỏi này, tôi có thể nói chuyện lưu loát như vậy, bản thân tôi cũng đã rất khâm phục chính mình rồi.

- Vậy thì đi kiếm tiền đi!

- Tôi không biết ngôn ngữ mới, làm sao tôi kiếm tiền được?

- Vậy thì học ngôn ngữ mới đi!

- Nhưng mà học cũng cần tiền!

- Vậy thì đi kiếm tiền đi!...

Năm phút sau, Tôn Kiệt Khắc và Tapai cùng nhìn cơn mưa trước mặt, ngẩn người. Giờ đây, Tôn Kiệt Khắc cuối cùng cũng hiểu thế nào là “một đồng tiền làm khó anh hùng”.

Bây giờ, đừng nói đến thông tin và vé máy bay, nếu cứ ở đây, đến tiền ăn cũng không có.

Đang nhìn những chiếc xe bay và máy bay tư nhân qua lại trước mặt, đột nhiên, Tôn Kiệt Khắc nảy ra một ý tưởng khi nhìn thấy những người mặc vest chỉnh tề qua lớp kính xe.

- Đúng rồi, tao có thể đi tìm việc làm.

Tapai quay đầu lại, biểu tượng cảm xúc hiện lên trên màn hình.

- (¬_¬)... Cậu nghiêm túc đấy à?

- Tại sao không? Đột nhiên tao phát hiện ra hình như chúng ta đã rơi xuống nhầm chỗ rồi, không phải là nơi này tệ, mà là vòng tròn quan hệ mà chúng ta tiếp xúc tệ.

Tôn Kiệt Khắc giải thích.

- Chúng ta vừa đến đây, những người tiếp xúc đều là những kẻ liều mạng, hoặc là những kẻ như Song6 PUS, coi tiền như rác, ngay từ đầu chúng ta đã bị Song6 PUS “dắt mũi” rồi.

- Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, sau này chúng ta nên ít tiếp xúc với bọn họ, kẻo bị “đồng hóa”.”

Tôn Kiệt Khắc vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, đứng dưới mưa, hắn quay đầu lại, hào hứng nhìn Tapai:

- Hơn nữa, mày xem, công ty Cao Phong là công ty đúng không? Là công ty thì phải có người làm việc chứ? Nơi này vẫn có những người bình thường chăm chỉ làm việc.

- Cũng được, cậu là “sếp”, cậu quyết định, tiếp theo cậu định làm gì?

Tapai cũng bước ra ngoài trời mưa.

- Dùng CPU của mày giúp tao tìm kiếm thông tin tuyển dụng, tất cả những thông tin tuyển dụng phù hợp với tao, mục tiêu hàng đầu của chúng ta bây giờ là kiếm tiền!

Hệ thống của hai người nhanh chóng tìm kiếm, điều khiến Tôn Kiệt Khắc mừng là ít nhất việc ứng tuyển không mất tiền.

Mặc dù ứng tuyển không mất tiền, nhưng lại có rất nhiều yêu cầu, đủ loại yêu cầu về kinh nghiệm làm việc, bằng cấp, kỹ năng mà Tôn Kiệt Khắc không thể đáp ứng được.

Tìm kiếm hết chỗ này đến chỗ khác, Tôn Kiệt Khắc tìm đến mức bụng đói meo mà vẫn chưa tìm được, đột nhiên một thông tin tuyển dụng nhân viên chăm sóc khách hàng khiến hắn chú ý.

- Thời gian làm việc 56 giờ/tuần, lương thử việc 0.15@coin/tuần, điều kiện: Tỷ lệ sửa đổi chức năng hành vi logic của não dưới 5%, số lần tiêm chất kích thích vỏ não dưới 100 lần.

- Cái này tao làm được nè. Mặc dù lương không cao, nhưng không yêu cầu bằng cấp, ít nhất có thể sống sót ở thế giới này, hơn nữa có thể tạm thời tránh xa những nơi “rách nát” kia.

Tôn Kiệt Khắc nhấp vào thông tin, một mũi tên lớn xuất hiện trước mắt, một lộ tuyến dẫn đường lập tức hiện ra: “Còn 39km nữa mới đến đích, 200m phía trước rẽ trái.”

- Đi! Xuất phát!

Mặc dù Tôn Kiệt Khắc không có xe, cũng không có tiền đi phương tiện công cộng, nhưng hắn có “phương tiện di chuyển” khác.

Tapai vừa càu nhàu vừa vác Tôn Kiệt Khắc lên vai, hai chân xoay ngược, gập xuống, biến thành bánh xe, lao vút đi trong mưa.

Tôn Kiệt Khắc hét lên trong gió:

- Tapai! Nhớ kỹ! Sau khi kiếm được tiền, việc đầu tiên chúng ta phải làm là mua đồ ăn! Tao đói chết mất!

Nghe vậy, Tapai lập tức tăng tốc gấp đôi:

- Nào! Uống thêm chút gió Tây Bắc cho tỉnh đi!!

Nửa tiếng sau, mưa trên trời dần nhỏ lại, họ cuối cùng cũng đến điểm ứng tuyển. Nơi được gọi là “công ty” này lại là một tầng hầm, chỗ cũng hơi tồi tàn, xung quanh là những túi rác màu xanh chất đống.

Tuy nhiên, Tôn Kiệt Khắc không quan tâm đến điều này, miễn là có thể kiếm tiền là được, nếu chỗ này quá sang trọng, hắn còn sợ mình không xin được việc.

Sau khi sấy khô quần áo, Tôn Kiệt Khắc tìm đến phòng nhân sự, phát hiện trên ghế dài trong văn phòng đã có hai người ngồi, một nam một nữ, đều mặc vest chỉnh tề, Tôn Kiệt Khắc mặc đồ thường ngày, trông có vẻ hơi lạc lõng.

Có thể thấy hai người đến ứng tuyển đều còn trẻ, trên mặt đều mang vẻ lo lắng, cầm cốc nước dùng một lần lên rồi lại đặt xuống, không uống một ngụm nào.

“Trong thành phố này, quả nhiên không phải ai cũng như Song6 PUS.” Tôn Kiệt Khắc mỉm cười thiện ý với họ, ngồi xuống bên cạnh. “Đúng vậy, vẫn có người bình thường, làm sao có thể toàn là ‘kẻ điên’ được.”

Tiếng bước chân “lộp cộp” vang lên, một người phụ nữ với đôi chân được thay bằng giày cao gót kim loại bước vào. Cô ta liếc nhìn ba người ứng tuyển với vẻ kiêu ngạo, sau đó ngồi xuống sau bàn làm việc, rõ ràng cô ta chính là HR của công ty này.

- Ai là AA?

Cô ta khoanh tay, ngả người ra sau, hỏi với giọng điệu ngạo mạn.

Tôn Kiệt Khắc không hiểu ngôn ngữ mà cô ta đang nói, nhưng màn hình màu vàng nhấp nháy, chức năng dịch tự động lập tức được kích hoạt.

- Tôi... Tôi ạ!

Một cô gái tóc ngắn, nhuộm highlight màu tím vội vàng bước lên, rụt rè.

HR nhìn cô gái với ánh mắt như đang đánh giá hàng hóa, chậm rãi nói:

- Cô có đồng ý cắt bỏ tử cung vì công ty không?

- Vâng! Tôi đồng ý! Bà yên tâm, tử cung của tôi đã được cắt bỏ ngay khi tôi trưởng thành, không có kinh nguyệt, đảm bảo không ảnh hưởng đến công việc.