Thông báo
Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành
https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới
để có kết nối ổn định hơn nhé!
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, gã cũng không có ý định làm tiệm thú cưng nữa rồi, chỉ đơn giản chia sẻ một chút dự tính trong tương lai của mình cho Lục Cảnh Hành nghe: “Tôi chuẩn bị trở về quê nhà, thuê một mảnh đất, muốn trồng rau tươi kiếm sống!”
Đương nhiên là mấy người Lục Cảnh Hành nhanh chóng mời rượu, chúc đối phương mã đáo thành công kiếm được thật nhiều tiền.
“Mượn cát ngôn của mấy người nha, ha ha.” Ông chủ cười thực vui vẻ.
Cả khách lẫn chủ đều vui hết cỡ, Lục Cảnh Hành cũng uống hai chén rượu nhỏ, bởi vậy anh không thể lái xe, đành phải đi bộ trở về nhà.
Tuy bước chân có chút phù phiếm, nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo.
Chẳng qua lúc dì Lan nhìn anh như vậy, liền không chịu để anh dẫn Thần Thần Hi Hi về: “Hôm nay dì đi khám thai, mọi chuyện vẫn rất tốt, hai đứa Thần Thần cũng ngoan, cháu cứ để cho chúng nó ngủ ở bên này một đêm đi!”
Đúng là mấy ngày rồi hai đứa nhỏ không được ngủ bên này, chúng rất nhớ dì Lan, nên vừa nghe dì nói vậy, chúng nó lập tức ngước đôi mắt đầy mong đợi nhìn anh trai mình.
Lục Cảnh Hành sờ sờ đầu hai đứa, cũng không từ chối: “Vậy cũng được ạ. Ngày mai cháu lại đến đón hai đứa nó.”
Vừa lúc, tối nay anh còn muốn cắt ghép một đoạn video.
Anh đã nghĩ được đề mục rồi, gọi là [ Sủng Ái Miêu Già ra đời ]
(Sủng Ái Miêu Già nghĩa là Quán café mèo Sủng Ái)
Cảnh quay đều được cắt ghép trực tiếp trên cameras, Dương Bội còn chủ động nói với anh rằng cậu ấy muốn lộ mặt trên video.
Bởi vậy toàn bộ những hình ảnh cậu ấy lắp giáp giá đỡ, rồi dỡ bỏ bộ khung cho mèo leo trèo, Lục Cảnh Hành đều cắt nối biên tập vào video mới.
Sau đó, anh điều chỉnh cho tốc độ phát nhanh hơn, cũng thêm một chút âm nhạc vui vẻ vào.
Hiệu quả thực sự không tồi.
Video kỳ này, vừa đăng lên liền nhận được hưởng ứng vô cùng tốt.
Đặc biệt là toàn bộ video, ngoại trừ văn bản giải thích, không có thêm bất cứ âm thanh hay tiếng cười kỳ lạ nào.
Nhịp điệu chỉnh thể đều vui vẻ rõ ràng, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp và vô cùng thoải mái.
Thậm chí có một số người còn xem đi xem lại nhiều lần, trong lòng cảm thấy rất yên ổn, như được chữa lành vậy.
Đương nhiên, hiệu quả của video này tương đối tốt.
Thậm chí lượt like còn cao hơn tất cả các video trước đây của Lục Cảnh Hành.
Cứ theo đà này, sợ rằng ngay trong tối nay, video này sẽ leo lên danh sách phổ biến…
Lục Cảnh Hành cân nhắc một lát, sau đó cầm điện thoại di động lên, liên tục làm mới, thỉnh thoảng cũng trả lời một vài câu hỏi của mọi người.
Vốn dĩ anh muốn chờ xem video của mình được leo lên danh sách video phổ biến, kết quả là men rượu trong người phát tác, anh cũng không biết từ lúc nào, mình lại trực tiếp ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau, khi Lục Cảnh Hành vừa tỉnh lại, anh mới phát hiện, quả nhiên video của mình đã lên danh sách video phổ biến rồi.
Lục Cảnh Hành tính toán một chút, trong lòng cảm thấy thu nhập lần này có thể hơn một ngàn...
Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, anh lại bắt đầu lên kế hoạch cho video tiếp theo: “Ừm… dường như hôm nay ta cũng có thể quay thêm một video nữa. Nội dung là hai người Quý Linh cải tạo chiếc sofa cũ kia, rồi lau sạch tủ cũ, sau đó là quay cảnh bố trí quán cafe lên video…”
Ai, quả nhiên, cố sống cố chết giữ cửa hàng theo khuôn mẫu cố định là không được, chung quy lại, con người vẫn phải luôn luôn động não, mới có thể nghĩ ra càng nhiều phương pháp hơn.
Bởi vì video hôm qua rất thành công, khiến trong lòng Lục Cảnh Hành vô cùng vui vẻ. Và đương nhiên, đã nhận được thành tựu rồi, anh có tiêu không ít tiền cho quán café mèo kia cũng không cảm thấy đau lòng.
Hơn nữa, chỉ cần một video, chi phí ngày hôm qua đã lấy lại được rồi.
Sau khi đến cửa tiệm, anh mới phát hiện Quý Linh và Dương Bội đã có mặt cả rồi.
Bọn họ đang đo chiếc sofa kia. Bởi vì sofa này không có chỗ tựa lưng, trên bề mặt có chút độ cong, bởi vậy, rất khó để đo kích thước.
Lục Cảnh Hành nhìn một chút, cũng cảm thấy khó xử: “Phỏng chừng cái này không dễ làm rồi…”
“Nếu thật sự không được…” Quý Linh cau mày, cắn răng nói: “Để tôi làm cho!”
“A?” Lục Cảnh Hành kinh ngạc nhìn cô ấy, lại có chút mừng rỡ hỏi: “Cô còn có thể làm việc này?”
“Ừm... Việc này.” Quý Linh có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Bình thường tôi rất thích làm đồ thủ công…”
Móc vài món đồ bằng len rồi làm chút đồ trang sức nhỏ gì đó...
Thỉnh thoảng cô cũng may vài chiếc váy cho búp bê của mình mặc.
Cho nên cô biết dùng máy may, nhưng kỹ thuật có chút bình thường, không dám nói là cực kỳ thành hạo.