Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Người này bỗng nhiên xuất hiện, khiến người áo đen hơi kinh ngạc.

Gã không hề biết từ khi nào mà đối phương đã xuất hiện.

Mà tiếng bước chân vừa rồi, hẳn là của đối phương.

Ngao Long Vũ cũng không thể nào tưởng tượng nỗi người vừa xuất hiện này, nàng nhìn không thấu được người này.

Nhưng tư thế mà người này ra quyền, hình như nàng đã gặp qua ở đâu đó rồi.

Còn có vẻ mặt bình tĩnh kia.

Nàng không dám khẳng định, cho dù là đúng, bởi vì nàng không biết mục đích của đối phương là gì.

Bất kể là vì cái gì thì người này tuyệt đối sẽ không cứu nàng.

Trực giác nàng cho rằng hắn sẽ giết bất cứ ai nếu chọc giận y.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại...

Nàng rất cảm kích đối phương đột ngột xuất hiện giờ khắc này, vì có thể giúp nàng tranh thủ thêm thời gian để thở dốc.

Làm vậy chẳng khác nào sư phụ nàng sẽ phát hiện ra nơi này có vấn đề và nhanh chóng đến đây.

"Các hạ là ai?” Nam tử áo đen nhìn Giang Lan, cau mày hỏi.

Gã không nghĩ tới lúc này lại đột nhiên giết ra một người như vậy.

Hơn nữa nhìn đối phương trông có vẻ không đơn giản.

Một quyền giết chết Trúc Cơ đại viên mãn.

Đối phương chắc chắn là Kim Đan cảnh.

Thêm một người có tu vi Kim Đan, gã lại có thêm một phần áp lực.

"Ta chỉ là đi ngang qua bí cảnh này, sau đó..." Giang Lan cúi đầu nhìn nam tử đã chết kia, nói:

"Bọn họ nói nhìn ta không vừa mắt."

"Bọn họ nhìn các hạ không vừa mắt, là lỗi của bọn họ, hiện tại bọn họ cũng đã trả giá đắt rồi."

"Các hạ sẽ đi chứ? "Người áo đen bình tĩnh mở miệng.

Gã cũng không muốn vô cớ mà gây thêm thù hận.

Thành công đang ở trước mắt, không cần phải kiếm thêm chuyện.

Giang Lan quay đầu nhìn Ngao Long Vũ, lại nhìn người áo đen này.

Hắn đương nhiên biết đối phương đang muốn giết Ngao Long Vũ.

Và những người này chính là người ra lệnh bầy thú.

Phiền phức bắt đầu.

"Ta cảm thấy, các ngươi ở nơi này rất ảnh hưởng đến tâm trạng đi dạo của ta." Giang Lan bình tĩnh mở miệng.

Nếu như bây giờ rời đi, như vậy chẳng khác nào hắn tốn công tốn sức dí theo đến nơi này.

Vốn là đến đây giải quyết luôn một lần phiền phức này.

Hơn nữa những người này nhất định biết mấy người kia đi tìm hắn, cho nên đều đã xử lý sạch sẽ rồi.

Hắn cũng không muốn đợi đối phương đến tìm hắn gây sự mà hắn lại chỉ có thể phản kháng, quá bị động.

Cứ trông cậy vào lương tâm của đối phương?

"Vậy là chính ngươi tự tìm đường chết." Người áo đến gằn giọng, tiếp đó ra hiệu đối những người phía sau:

"Các ngươi ngăn cản hắn, ta đi giải quyết Ngao Long Vũ."

Lúc này, người áo đen trực tiếp bỏ qua Giang Lan, đi giết Ngao Long Vũ.

Yêu Thú cũng bắt đầu di động.

Tất cả bọn chúng đều lao về phía Giang Lan.

Người áo đen liếc Giang Lan một cái, chờ gã xử lý xong Ngao Long Vũ, liền đi giết cái tên đột nhiên xuất hiện mà không biết điều này.

Về phần mấy người trước kia được thả.

Nếu đã biết mục đích của gã, không một ai còn sống mà rời đi.

Về phần bầy thú có thể ngăn cản được Giang Lan hay không, người áo đen không quan tâm lắm.

Ngao Long Vũ còn không phải là dưới bầy thú vây công, mất hết sức lực sao?

Song so sánh giữa Nhân loại và Long tộc, thì Nhân loại quả thật có chút không bằng.

Nhìn thấy nguyên bầy thú vây ở xung quanh, Giang Lan nhíu mày, thầm nghĩ có chút nhiều.

Có điều nhiêu đây vẫn không mất quá nhiều thời gian.

Trong nháy mắt.

Giang Lan bắt đầu động.

Ngay khi mà Giang Lan di chuyển, cả đàn thú đều cảm giác như có một cơn gió lốc thổi qua.

Oanh!

​Oanh!!​

Ầm ầm ầm !!!

Tiếng nổ không ngừng vang lên, như sấm sét đánh giữa trời quang, đinh tai nhức óc.

Vụ oanh bạo to lớn đến nỗi khiến người áo đen đang chuẩn bị giết Ngao Long Vũ.

Lập tức dừng lại.

Gã có chút kinh ngạc, nên liền quay đầu lại nhìn xem.

Nhìn thấy hiện trường lúc ấy, cả người đều co quắp một chỗ.

Hai con ngươi của gã co rút dữ dội.

Trong đôi tròng đen của gã chỉ hiện lên hình ảnh một người đang đứng giữa sương máu.

Như một Sát Thần.

Dưới chân giẫm lên biển máu vô tận.

Mà tất cả Yêu Thú chung quanh đều mất đi bóng dáng, không chỉ có Yêu Thú biến mất mà còn có mấy người đồng bạn nữa.

"Cái này, làm sao có thể?"

Giang Lan giải quyết xong tất cả địch nhân, rồi từng bước đi về phía người áo đen.

Vừa rồi hắn chỉ mới dùng Tam Ngưu Chi Lực mà thôi.

Với lại Thiên Hành Cửu Bộ.

Nếu không thì sẽ mất rất nhiều thời gian để giải quyết bọn này.

"Vị huynh đài này, chắc là giữa chúng ta có đôi chút hiểu lầm gì rồi." Người áo đen lập tức mở miệng nói.

Đối phương biểu hiện ra chiến lực vượt xa sự tưởng tượng của gã.

Một người có tu vi Kim Đan thật sự có thể dễ dàng đánh chết nhiều Yêu Thú như vậy?

Kim Đan hậu kỳ?

Nơi này không nên có người mạnh như vậy mới đúng.

Ngao Long Vũ cũng kinh ngạc nhìn bóng người trong biển máu kia.

Cường đại, bình tĩnh, sát phạt quyết đoán.

Đây tuyệt đối chính là người lúc trước.

Cũng là người đi ngang qua lúc ấy.

Nàng không thể tin được, đối phương lại mạnh đến như vậy.

Hơn nữa lấy tính cách đối phương biểu hiện ra, nếu như mình ảnh hưởng đến hắn, tuyệt đối cũng sẽ bị giết.

"Hiểu lầm sao?" Giang Lan nhìn nam tử áo đen kia, lạnh lùng nói:

"Lần đầu tiên đến gây sự với ta, ta cũng bỏ qua."

"Lần thứ hai lại gây sự với ta, ngươi nói với ta, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, chắc hẳn vào một ngày đẹp trời, các ngươi lại đến gây sự với ta lần thứ ba nữa nhỉ? ”

"Không có, tuyệt đối không có." Nam tử áo đen kia sốt ruột nói:

"Đây tuyệt đối là hiểu lầm, bọn hắn nhất định là tự tiện hành động, chúng ta làm sao có thể ra một mệnh lệnh như vậy."

"Hiểu lầm?" Giang Lan trong nháy mắt đi tới trước mặt nam tử áo đen kia, nắm đấm của hắn cũng đã vung lên:

"Nếu như tu vi của ta không đủ, vậy vẫn là hiểu lầm sao?"

Dứt lời, Giang Lan trực tiếp đánh một quyền.

Oanh!

Nắm đấm vừa tung ra, Giang Lan liền nhíu mày, khi hắn gần đấm đến tên nam tử áo đen đó thì có vệt ánh sáng ngăn lại hắn.

Vệt ánh sáng ấy phát ra lực lượng rất cường đại.

Vì không để bị sức mạnh này trùng kích đến, hắn chỉ có thể lui về phía sau một chút.

Hô!

Lực lượng ba động gào thét mà lên.

Ngao Long Vũ trực tiếp bị thổi bay ra ngoài.

Còn người áo đen kia đã bị vệt sáng kia mang đi.

"Còn có tồn tại mạnh hơn?"

Trong lòng Giang Lan lập tức có suy đoán.

Bất quá hắn không có chút chậm chạp nào, trực tiếp vận chuyển lực lượng mạnh nhất.

Dùng tất cả lực lượng Kim Đan sơ kỳ gia tăng lên Tứ Ngưu Chi Lực.

"Muốn đi?"

Khẽ quát một tiếng, lực lượng cường đại bắt đầu hội tụ trong nắm tay của Giang Lan.

Cây cối chung quanh rung động dữ dội, như thể đang có một lực lượng bão táp mạnh đến nổi có thể thổi gãy chúng.

Oanh!

Một quyền đấm ra, lực lượng như phong bạo trực tiếp xông về phía người áo đen kia đang chuẩn bị mượn hư không trốn đi.

Khi người áo đen nhìn thấy lực lượng đáng sợ này, gương mặt tràn đầy hoảng sợ.

Gã nhìn lên bầu trời, gào thét:

"Sư huynh, mau cứu ta."