Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi người áo đen vừa cất tiếng kêu cứu.

Ngay lập tức có một cỗ lực lượng khác trùng kích về phía Giang Lan.

Đùng!

Giờ khắc này, hai công kích va vào nhau.

Trùng kích bùng phát lực lượng dữ dội chấn nát những hàng cây cối xung quanh.

Ngay cả Ngao Long Vũ còn chưa kịp đứng vững, thì lập tức bị thổi bay ra ngoài.

Nàng vốn trọng thương, lần này lại càng thêm thương, nếu cứ tiếp tục bị giày vò kiểu này, nàng thật sự có thể bỏ mạng tại chỗ này.

Bất quá khó chịu nhất vẫn là người áo đen kia.

Gã đứng ở trung tâm, nơi mà hai lực lượng đụng chạm nhau.

Một cỗ lực lượng muốn mang gã đi, một cỗ lực lượng muốn đánh chết gã.

Hai bên giằng co không dứt.

Giang Lan nhíu mày, người này rất mạnh, ít nhất là tu vi cao hơn hắn.

Nhưng muốn mang người này đi, tuyệt đối không được.

Vừa rồi hắn chưa nhận ra được sự tồn tại này, hiện tại thì không, hắn đã nhận ra.

Đối phương vừa mới chạy tới, chỉ là tạm thời ra tay mà thôi.

"Phá cho ta."

Giờ phút này, lực lượng trên người Giang Lan bắt đầu khởi động như dòng lũ kéo đến.

Trực tiếp xông về phía người áo đen.

Người áo đen nhìn thấy lực lượng công kích đổ dồn vào người mình, gã lập tức hoảng sợ kêu to.

Nhưng mà còn chưa kêu thành tiếng thì đã trực tiếp bị lực lượng của Giang Lan bao phủ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Sau một kích đó, cây cối xung quanh trực tiếp bị san thành bình địa.

Giang Lan đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn phát hiện người vừa nãy muốn cứu tên kia đã rời đi.

"Hắn thật sự rất mạnh, nếu thật sự đánh nhau, không biết ta có thể trốn thoát hay không."

Đối phương rất mạnh, Giang Lan không nắm chắc là mình sẽ đánh thắng.

Nhưng mà đối phương hình như cũng đang kiêng kị cái gì đó.

"Lực lượng đã hao phí không còn, ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được."

"Hy vọng sau này sẽ không có phiền toái nữa."

Nếu có, hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể trốn tránh.

Hắn thà mình bị chú ý còn hơn bị truy giết.

Lúc này, Giang Lan bắt đầu cảm giác được nguy cơ.

Không được, một khi trở về liền không ra ngoài nữa.

Phải đột phá thêm một cảnh giới mới được.

Giang Lan nói đột phá, không phải là từ sơ kỳ đột phá lên trung kỳ, mà là từ Kim Đan đột phá lên Nguyên Thần.

Nếu như kẹt ở bình cảnh quá lâu, hắn liền trực tiếp ăn Tạo Hóa Đan.

Không có một chút thực lực thì thật sự quá nguy hiểm.

Tiếp đó, Giang Lan xoay người rời đi, hắn cần phải cẩn thận trong khoảng thời gian sắp tới.

Người chủ mưu vẫn còn đó, phải luôn luôn cảnh giác.

Có điều, mục đích của đối phương vẫn là Ngao Long Vũ.

Giang Lan nhìn thoáng qua Ngao Long Vũ, phát hiện Ngao Long Vũ vẫn còn sống.

Nhưng mà hắn cũng không có tới gần và cũng không có ý định đi qua nói chuyện.

Bởi vì thật sự rất phiền phức.

Hơn nữa, hắn không quen biết Ngao Long Vũ.

Đối phương trước mắt tuy rằng trọng thương, nhưng cũng không đến mức bỏ mình.

Sau đó phải xem tạo hóa của mình thôi.

Giang Lan cũng có phiền toái lớn trong người.

Người đứng sau màn kia, không dễ đối phó.

"May mà Đệ Cửu Phong cũng không có đệ tử khác, bằng không sẽ rất nhức đầu."

Có sư đệ sư muội, vậy chẳng khác nào hắn cần phải quan sát nhiều người hơn, chắc cũng giống như Ngao Long Vũ, dễ dàng bị cuốn vào trong những chuyện như thế này.

Nếu là vậy, chẳng lẽ hắn sẽ bị phiền toái giết chết sao?

Hy vọng sư phụ không thu thêm ai nữa.

Nghĩ như vậy, Giang Lan liền trực tiếp biến mất tại chỗ.

Hắn dùng Thiên Hành Cửu Bộ, hắn muốn nhanh chóng trở về vòng bảo hộ.

Ở yên trong đó chờ người giải cứu, hoặc là chờ đợi cho đến khi các đệ tử khác đến.

Tất nhiên, nếu người đến là kẻ thù, vậy thì hắn quyết định theo tình hình mà làm.

......

Đám người Lâm Tư Nhã vốn đang định rời đi, trong lúc bất chợt liền nghe được tiếng nổ vang thật lớn.

Ầm ầm.

Lực lượng trùng kích cường đại đều ảnh hưởng đến bọn họ bên này.

Lâm Tư Nhã nhìn về phía lực lượng phong bạo, phát hiện là vị trí sư tỷ của nàng.

Nang do dự một chút, liền ngừng lại:

"Các ngươi đi trước đi, ta trở về tìm sư tỷ."

Nói xong, nàng cũng không để ý tới những người khác mà trực tiếp đi về phía của Ngao Long Vũ.

Bất kể thế nào, sư tỷ cũng không trốn tránh.

Mạc Ly cùng một nữ đệ tử nhìn nhau một chút, sau đó hai người cũng đi theo.

Những người khác cũng do dự, chỉ có một người trong số đó đi theo mà thôi.

Những người còn lại thì tiếp tục chạy trốn.

Đó là sự lựa chọn của mỗi người.

Có người lựa chọn liều mạng một phen, bọn họ không tin đối phương sẽ buông tha cho bọn họ.

Phần còn lại hoặc là cảm thấy có thể chạy trốn, hoặc không muốn gây chuyện với đối phương.

Tất cả mọi người không phải là ngu ngốc, nhưng tất cả đều chọn con đường có lợi nhất cho mình.

Cuối cùng có thể sống sót hay không thì tùy thuộc vào năng lực của mỗi người.

————

Không bao lâu thì Giang Lan đã trở lại vòng bảo vệ.

Trên đường trở về, hắn thấy sương mù đã tan đi.

Những người kia cũng bắt đầu lui đi, cũng có thể nói nơi này đã không có vấn đề gì.

"Chung quanh không có ai, cũng không có dấu vết người đi ngang qua, xem ra không có việc gì."

Giang Lan đi vào vòng bảo vệ.

Hắn ngồi ở bên trong chờ đợi những người khác trở về.

Nhưng mà Ngao Long Vũ đã trọng thương, có thể hay không nửa đường bị chặn giết liền không biết.

Giang Lan khoanh chân ngồi xuống, hắn vừa chờ vừa thăm dò xung quanh.

Xem xem người cường đại đó có tìm đến không.

Bởi vì hắn không thể hoàn toàn xác định, người kia có biết kế hoạch hành động của những người lúc trước tìm tới cửa hay không.

Hồi lâu, Giang Lan cũng không có cảm giác mình bị theo dõi.

"Hẳn là không sao nữa rồi."

Sáng sớm.

Trời sáng.

Sương mù tan hết.

Giang Lan phát hiện có người đi về phía này.

Năm người.

Chẳng bao lâu năm người này đã đi vào tầm nhìn của mình.

Có một nữ tử, trên má trái của nàng ta có hoa văn đỏ như máu, trông giống như một vết thương.

Cả hai tay của nàng đều dính đầy máu.

Chắc là bị lực lượng tàn phá đáng sợ nào đó ảnh hưởng đến.

Chợt một cái, hắn nhìn nữ tử này trông rất quen mắt.

Không sai, người này chính là Ngao Long Vũ.

Mà ở bên cạnh Ngao Long Vũ, là một vị nữ tử có tu vi Kim Đan.

Giang Lan không biết nàng ta.

Ba người còn lại là Trúc Cơ đại viên mãn, có một sư tỷ hẳn là cùng một đội với hắn.

Giang Lan đã gặp qua một lần trước đó, có lẽ là không sai.

Những người còn lại thì hắn không biết.

Bất quá trên người của những người này ít nhiều đều có một chút thương tích.

"Xem ra những người kia đã rút lui rồi."

Giang Lan trong lòng suy nghĩ.

Chắc hẳn an toàn rồi.

Sau đó, hắn liền yên tâm chờ cứu viện đến.