Dạ Vô Cương (Bản Dịch)

Chương 1. Đêm dài bất tận

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đêm dài bất tận, thiên địa tối đen như mực, tựa như vực sâu thăm thẳm muốn nuốt chửng tất cả.

Ánh sáng ban ngày đã trở thành dĩ vãng, chỉ còn là truyền thuyết.

Vùng đất đóng băng rộng lớn, gió lạnh thấu xương, tuyết rơi dữ dội, phủ trên mặt đất cao đến nửa người.

Thôn Song Thụ, bị tuyết vùi lấp một nửa.

Nơi đây chỉ có bốn năm mươi hộ gia đình, như thể bị thời gian lãng quên, thôn trang rộng lớn, những ngôi nhà san sát nhau chỉ còn thấy những đường nét mờ ảo trong đêm đen.

Trong tiếng gió hú dữ dội, nhiều mái nhà rung chuyển nhẹ, dường như sắp bị gió thổi bay.

Tần Minh rất yếu, lúc này bị cơn đói đánh thức, bụng cồn cào không ngừng, trong đêm lạnh giá, chỉ cần nghĩ đến bất kỳ loại thức ăn nào, hắn cũng không kìm được mà nuốt nước miếng.

Đừng nói đến thịt nóng hổi, trái cây tươi ngon, chỉ cần nghĩ đến một miếng bánh mì cứng ngắc, trong miệng hắn cũng trào ra vị ngọt, nước miếng chảy ròng ròng.

Trời lạnh giá, trong ngoài nhà đều tối đen đến ngột ngạt.

Tần Minh quấn chặt chiếc chăn rách, nhiệt độ của bếp lò cũng không ngăn được cái lạnh giá bên ngoài, hơi lạnh hít vào phổi như những mảnh băng vụn lướt qua, hơi đau.

Hắn cố kìm chế, không nghĩ đến thức ăn nữa, nếu không, dạ dày và miệng sẽ trào ra nước chua.

Bình tĩnh lại một chút, hắn đột nhiên nhận ra, bây giờ đầu óc hắn rất tỉnh táo, không còn mơ màng như trước nữa, chẳng lẽ "căn bệnh lạ" sắp khỏi?

Mặc dù đói rét nhưng căn bệnh lâu ngày không khỏi đã có chuyển biến, ánh mắt hắn rạng rỡ, chờ đợi "đêm nông" đến.

Theo thời gian trôi qua, tiếng gió nhỏ dần, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bị gió cuốn ngang cũng dần trở thành những bông tuyết nhỏ li ti.

Mảnh sân bên cạnh có tiếng động, tiếng nói chuyện truyền đến, đó là Lục Trạch và Lương Uyển Thanh, một cặp phu thê trẻ tuổi.

"Ngươi đi đâu vậy, lại đi đưa đồ ăn cho Tần Minh nữa à?" Giọng Lương Uyển Thanh dần cao lên.

"Hắn bị bệnh nặng, mới mười sáu mười bảy tuổi, sống cô đơn một mình, đáng thương lắm." Lục Trạch nhỏ giọng nói.

"Ngươi có biết là đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều không, nếu cứ thế này, hai hài tử sẽ bị đói!" Lương Uyển Thanh kích động nói.

...

"Bão tuyết đã ngừng, sẽ có cách giải quyết thôi." Lục Trạch nhìn về thiên địa đen kịt.

Tần Minh nghe thấy tiếng cãi vã của phu thê họ, trong lòng rất áy náy, không muốn nhận lòng tốt của Lục Trạch nữa, trong hoàn cảnh này, nhà nào cũng khó khăn.

Hắn đã đứng dậy khỏi bếp lò, mặc áo bông vào nhưng vẫn thấy lạnh, lại lấy một chiếc áo choàng da thú cũ kỹ trong tủ ra, quấn quanh người, trong căn phòng tối đen, hắn không ngừng đi lại và xoa tay.

Sau một trận ốm nặng, thân hình cao ráo của hắn giờ hơi gầy, mái tóc đen dài ngang vai cũng mất đi đôi phần bóng mượt, khuôn mặt thanh tú hơi tái nhợt nhưng đôi mắt trong veo rất sáng, rất có thần, tuy hắn mang vẻ bệnh tật nhưng lại toát lên một khí chất kiên cường.

Một tháng trước, hắn đã khó khăn lắm mới thoát ra khỏi núi, lúc đó tay chân đều đã hơi đen, bệnh nặng đến tận bây giờ.

Còn những người đồng hành thì đã chết ngay trong ngày trở về.

Tần Minh bị "căn bệnh lạ" hành hạ, nhiều người cho rằng hắn không thể sống được.

Nhưng hắn đã chống chọi đến tận bây giờ và rõ ràng đang hồi phục.

Nghĩ đến những điều nguy hiểm chưa biết trong núi, đến giờ hắn vẫn còn sợ hãi.

Bóng tối bên ngoài có sự thay đổi, giống như mực nhỏ vào một ít nước trong thì nhạt màu đi.

"Đêm nông" đã đến, tức là "ban ngày" đã đến.

Rõ ràng, điều này cũng chỉ tốt hơn "đêm khuya" một chút, thiên địa vẫn chìm trong màn đêm, những cảnh vật xa xa không thể nhìn rõ.

Cửa sân mở ra, Lục Trạch đến, thân hình rắn chắc, dùng xẻng xúc tuyết sang hai bên, nhanh chóng dọn ra một con đường dẫn đến cửa nhà.

Tần Minh mở cánh cửa bị tuyết lớn đóng kín, gọi một tiếng “Lục huynh”.

Lục Trạch cầm cái túi vải sáng quắc, đổ vào cái chậu đá trong sân tuyết, đống đá đỏ rực rầm rầm rơi xuống va chạm nhau leng keng, ánh sáng xua tan màn đêm.

Đó là "Thái Dương thạch", cái tên vốn gửi gắm khát vọng tốt đẹp nào đó của con người trong thời đại này, hiện giờ đang chiếu sáng cả sân nhà.

Lục Trạch kinh ngạc: "Tiểu Tần, ta thấy tinh thần ngươi tốt hơn nhiều rồi."

Tần Minh mời hắn vào nhà, kể lại tình hình thực tế, rằng hắn không còn mê man nữa, có lẽ sắp khỏi rồi.

Lục Trạch nói hắn mạng lớn, mắc phải "căn bệnh lạ" trên núi mà vẫn sống được, quả là không dễ dàng.

Hắn đổ những khối đá phát sáng còn lại trong túi vải vào chậu đồng trong phòng, tức thì cả căn phòng sáng bừng.

Thái Dương thạch lấy từ "hỏa tuyền", tuy có ngọn lửa bốc lên nhưng nhiệt độ không cao bằng nhiệt độ cơ thể người, sau vài giờ sẽ tự tắt, cần đưa về "hỏa tuyền" để ủ ấm lại.

"Này!" Lục Trạch đưa hộp thức ăn tới.

Tần Minh ốm một tháng, lương thực đã hết từ nhiều ngày trước, toàn phải nhờ Lục Trạch cứu tế, mà gần đây nghe thấy tiếng cãi vã của hai phu thê, biết hoàn cảnh của họ cũng không khá giả gì, hắn thấy rất áy náy.

Chương sau