Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Rạng sáng hôm sau...

Ngô Đào đổ “dạ hương” xong, trở về không nhìn thấy Trương Lệ, hắn cũng không thèm để ý, trở về cõng bao phục lên định đi tới phường thị bày quầy bán hàng, không nghĩ đi ra ngoài đụng phải Trương Lệ ra mở cửa.

“Lý đạo hữu, ngươi đang muốn đi nơi nào?”

Trương Lệ ngáp dài, rõ ràng tối hôm qua không có khách nhân, còn bị vây khốn như thế, chẳng lẽ bệnh nghề nghiệp, trời vừa tối thật hưng phấn không ngủ không được?

Ngô Đào nói:

“Ta đi phường thị.”

“Ngao ô...”

Trương Lệ ngáp một cái thật dài, mới nói:

“Đúng dịp, mua giúp ta ba mươi cân Linh mễ về đi, ta còn phải ở nhà ngủ một lát.”

Nói xong, quay người trở về phòng cầm một túi Linh thạch đưa qua.

“được!”

Ngô Đào tiếp nhận túi Linh thạch, quay người đi tới phường thị.

Không thể không nói, Ngô Đào và Hàn Thiết Trụ thực sự hữu duyên, quầy hàng của hai người ở sát nhau, Ngô Đào là số 39 khu Đinh, Hàn Thiết Trụ là số 38 khu Đinh.

Trong gian hàng của Hàn Thiết Trụ, còn có một vị tiểu cô nương thân mặc áo gai đang ngồi, chuyên tâm coi chừng quầy hàng, một cử động nhỏ cũng không dám, lộ ra rất ngại ngùng.

“Hàn đại thúc, ngươi thật sớm.”

Ngô Đào vừa gọi vừa bày quầy hàng ra.

Hàn Thiết Trụ thấy quầy hàng của Ngô Đào ở bên cạnh hắn, trong lòng vui vẻ ghê gớm, cười ha ha nói:

“Lý Tiểu Hữu, chúng ta thật là có duyên phận a, lại ở cạnh nhau.”

“Đây là khuê nữ của ta, Minh Tú, năm nay mười lăm tuổi,  hôm nay cũng tới tiến, đang kiểm tra chứng từ Linh Thực Phu, đoán chừng sang năm là có thể thi được. Minh Tú, vị này là Lý Mặc Lý đại ca, chào Lý đại ca đi.”

Hàn Minh Tú thấy lão phụ nói cái gì của mình ra hết bên ngoài, lập tức xấu hổ, khẽ thì thầm nói:

“Cha...”

Ngô Đào nhìn về phía Hàn Minh Tú, dáng dấp Hàn Minh Tú bình thường, cũng không tính xấu, cũng không tính xinh đẹp, là con gái của một gia đình Linh Thực Phu bình thường, nhưng hắn có thể khẳng định, Hàn Minh Tú hẳn là theo tướng mạo mẹ của nàng, không giống Hàn Thiết Trụ xấu xí như vậy.

Còn việc Hàn Thiết Trụ nói giống y, thuần túy là ánh mắt có vấn đề.

Nữ hài xấu hổ như vậy, Ngô Đào cảm thấy ở tu tiên giới này thật đúng là đáng ngưỡng mộ, hắn liền mỉm cười nói:

“Vậy ta gọi ngươi Minh Tú muội tử a, tên này của ngươi không tệ, hẳn không phải là cha ngươi đặt a...”

Mắt Hàn Minh Tú không nhìn Ngô Đào, cúi thấp, đỏ mặt chào hỏi một tiếng:

“Lý đại ca.”

“Đứa nhỏ này, mỗi ngày ở trong ruộng, cực ít đi ra, tính tình rất nhút nhát, cho nên mẹ của nàng mới nói ta mang đến phường thị xem sạp hàng cho ta, cũng rèn luyện tính tình của nàng một chút, đỡ cho tương lai ăn phải thiệt thòi.”

Hàn Thiết Trụ giải thích xong, lại nói:

“Cái tên Minh Tú này thật sự là không phải ta lấy, ta cũng không có văn hóa này, là ta cầu một vị đại nhân quản sự Linh Thực Đường của Ngũ Tuyền Sơn đặt cho.”

Nói chuyện phiếm kết thúc như vậy, dù sao cũng là tới bày sạp, không phải tới tán gẫu.

Hàn Thiết Trụ nói khẽ với Hàn Minh Tú nói:

“Tú Nhi, con phải thông minh cơ linh một chút, Lý đại ca này có thể là Luyện khí sư, nếu là chọn trúng con, con cũng sẽ không cần giống cha mẹ, kiếm ăn dựa vào trời đất.”

Hàn Minh Tú nghe vậy, tức giận, đỏ mặt, dậm chân nói:

“Cha, người cũng nói, Lý đại ca là Luyện khí sư, thân phận của hắn làm sao có thể vừa ý người xuất thân Linh Thực Phu ta đât. Cha, thì ra cha với nương nói rèn luyện tính tình ta là giả.”

Hàn Thiết Trụ nói:

“Tú Nhi, cha là muốn tốt cho con, Lý tiểu hữu bây giờ chính là lúc không quan trọng, bày quầy bán hàng cùng một chỗ với chúng ta, nếu là tương lai hắn lên như diều gặp gió, không cần bày sạp, vậy coi như không có cơ hội. Đương nhiên, cũng không bắt buộc, nhìn mệnh của con rồi!”

Hàn Minh Tú nghe lời cha nàng nói, len lén dò xét Ngô Đào bên cạnh, trong lòng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy chính mình không xứng với vị Lý đại ca này.

Cha nàng đoán chừng bận rộn toi công.

Thời gian lặng yên trôi qua, lập tức đã đến giữa trưa, bụng Ngô Đào đói kêu lên ục ục.

Bên cạnh, cha con Hàn Thiết Trụ đã mang theo cơm trưa bắt đầu ăn, thấy Ngô Đào nhìn qua, Hàn Thiết Trụ mời:

“Lý Tiểu Hữu, có muốn cùng ăn chung hay không?”

Ngô Đào biết bọn hắn chỉ đem theo cơm của mình, hắn sao có ý ăn chực, liền lắc đầu nói:

“Không cần, đằng trước có bán cơm trưa, ta đi sẽ mua.”

Nói xong, thu lại sạp hàng, đóng gói trên lưng, đi tới chỗ bán cơm trưa, rất nhiều tán tu đang chen chúc mua, để cho Ngô Đào không khỏi cảm thán, người tu tiên không luyện đến giai đoạn Tích Cốc, thật không khác nhau gì phàm nhân.

Ôm chặt bao phục, thật vất vả chen tới phía trước, lớn tiếng nói:

“Một phần cơm, cảm tạ!”

Người bán cơm ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời vui vẻ, cười hắc hắc nói:

“Đạo hữu, hóa ra là ngươi a, sao hôm nay không mang cơm thế?”

Gương mặt Ngô Đào lập tức khó nhìn lên, trong lòng của hắn bỗng nhiên muốn cho người bán cơm này đưa cơm đến gian hàng của hắn, tiếp đó mang Pháp bào ra cho đối phương nhìn, nhưng nghĩ nghĩ, làm như thế trong lòng hẳn sảng khoái, nhưng không cần thiết, tuy nói chỉ là một người bán cơm, nhưng thế giới tu tiên này biến số rất nhiều, vạn nhất đối phương gặp vận may phát đạt thì sao? Lại có lẽ là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây?

‘Àizzz, vẫn khiêm tốn một chút, không cần thiết đánh nhau vì thể diện.’

Nghĩ rõ ràng điểm ấy, Ngô Đào không trả lời, nhận cơm, thanh toán bạc vụn liền trở lại gian hàng.

Ăn cơm xong, đợi hơn một canh giờ, có ba vị tán tu ăn mặc du hiệp dừng ở trước gian hàng của Ngô Đào , hai nam một nữ, xem ra cảm thấy hứng thú với Pháp bào của Ngô Đào.

Ngô Đào vội vàng đứng lên, vẻ mặt nhiệt tình:

“Ba vị chính là muốn mua Pháp bào, các ngài xem, Pháp bào hoàn toàn mới, cũng xuất ra từ tay tại hạ, chất lượng bảo đảm.”

3 người liếc nhau, người nữ kia nói:

“Không sai, chúng ta chính là muốn mua Pháp bào.”

"Chúng ta..."

 Ngô Đào nghe đến chữ đó, trong lòng cuồng hỉ, vội vàng nói:

“Nếu ba vị đều mua, ta lấy giá tốt cho các ngươi, mười bốn khối Linh thạch hạ phẩm một kiện.”

“Ngươi nói là chính ngươi luyện chế, ngươi có chứng từ Luyện khí sư của Ngũ Tuyền Sơn Luyện Khí Đường nhận chứng không?”

Ngô Đào: “...”

Chẳng phải một chỉ cái chứng nhận thôi sao? Ta kiểm tra còn không được?

“Không có!”

Lừa gạt người tiêu dùng là chuyện hắn không dám làm.

Nữ tu nghe vậy, lông mày hiển lộ ra vẻ vui mừng, nói:

“Ngươi không có chứng nhận, vậy cũng không thể cam đoan, chúng ta mua cũng không yên tâm, mười ba khối Linh thạch hạ phẩm một kiện, nếu có thể liền thành giao?”

Mười ba nhân với ba là ba mươi chín...

Trong lòng tính toán, Ngô Đào không do dự nữa:

“Thành giao!”

Nhìn chứng từ giao dịch trong tay, xách theo túi chứa ba mươi chín khối Linh thạch nặng trĩu, tâm Ngô Đào cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, còn bên cạnh, cha con Hàn Thiết Trụ hâm mộ nhìn đều tràn ra trên mặt.

“Lý đạo hữu, hôm nay mua Linh mễ không?”

“Mua, cho ta ba mươi cân.”

Ngô Đào hết sức đại khí, vung tay lên.

Hàn Thiết Trụ lập tức chỉ huy Hàn Minh Tú:

“Tú Nhi, nhanh cân Linh mễ cho Lý đại ca, ba mươi mốt cân.”

“Ai, ta hiểu được, cha.”

Ngô Đào nói:

“Minh Tú muội tử, ba mươi cân bỏ vào một cái túi, một cân khác bỏ vào một cái cái túi.”

“Được, Lý đại ca.”

Một trăm khối toái Linh thạch Trương Lệ đưa cho trả cho Hàn Thiết Trụ, xách theo ba mươi mốt cân Linh mễ, Ngô Đào đầu tiên là tới cơ quan cho thuê phường thị để nộp thuế.

“Thuế là ba khối Linh thạch hạ phẩm thêm chín mươi khối toái Linh thạch, nếu nguyên chủ trước đó làm thợ mỏ biết, chỉ nộp thuế đã cao hơn so với một tháng tiền lương của bọn hắn, vậy còn không ước ao ghen tị a!”

“Điệu thấp! Điệu thấp! Hắc hắc...”

Ngô Đào cười khúc khích, thẳng đến Nguyên Hữu Phù Các.

“Đạo hữu, muốn mua phù lục gì? Cần phải tại hạ giới thiệu không?”

“Ta muốn một tấm Phá Tà Phù.”

“Được, một tấm Phá Tà Phù Nhất giai trung cấp, hai mươi khối Linh thạch hạ phẩm. Ân...đa tạ đạo hữu,  Phá Tà Phù ngài đã mua được, hoan nghênh lần sau quang lâm.”

Không biết làm sao, thời điểm nhận Phá Tà Phù, tay Ngô Đào cảm giác có chút run rẩy, không biết có phải bởi vì quá kích động hay không, hắn tiếp nhận Phá Tà Phù, cẩn thận từng li từng tí giấu kỹ trong người, sau khi tâm tình vững vàng kích động, mới rời khỏi Nguyên Hữu Phù Các.

Một tia nắng chiếu xuống, Ngô Đào đưa tay ra, tiếp lấy ánh nắng, cảm giác ánh nắng này thật ấm áp.

Đứng ở cánh cửa Nguyên Hữu Phù Lục một lúc lâu, hắn đi vòng tới cửa hàng vật liệu luyện khí Trương Thị, lại tiêu phí 10 khối Linh thạch hạ phẩm mua bốn phần tài liệu luyện chế Pháp bào.

Sau đó, rời đi phường thị, bảy lần quặt tám lần rẽ, đợi sau lưng không có một ai, mới chuyển đến Ngõ hẻm Tân Đức, trở lại chỗ ở.

“Đông đông đông!”

Trương Lệ mở cửa, nhìn thấy Ngô Đào thở hỗn hển mồ hôi đầy đầu, không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy Ngô Đào tựa như tâm tình rất tốt.

“Linh mễ ngươi muốn, ta mang về rồi.”

Ngô Đào đưa cái túi chứa ba mươi cân Linh mễ tới.

Trương Lệ lại không tiếp nhận, mà nói:

“Nặng như vậy, giúp ta đưa vào a, đổ vào trong thùng gạo.”

“A cái này... Trương đạo hữu, đi vào gian phòng của ngươi, không quá phù hợp a?”

Trong lòng Ngô Đào rất muốn nói câu nói này, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không nói ra miệng, nếu hắn nói ra, Trương Lệ nhất định cười chết hắn, Trương Lệ mấy lần cho hắn mượn tiền, đối với hắn có ân, nàng nói gì thì làm nấy.

Thấy Trương Lệ nghiêng người, Ngô Đào tiến vào phòng nàng.

Sau khi đi vào, mũi Ngô Đào thở mấp máy, ngửi được một cỗ hương hoa, gian phòng rất sạch sẽ rất thanh khiết, cổ hương cổ sắc, giống như là một gian phòng của một vị khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Gian phòng của Trương Lệ còn tốt hơn so với của hắn, mặc dù cũng là phòng đơn, nhưng có phối trí phòng bếp, hắn tìm được vại gạo, trong thùng gạo quả nhiên không còn gạo, hắn đổ Linh mễ vào vại gạo, nói:

“Trương đạo hữu, xong rồi.”

“Cám ơn, uống chén nước?”

Hai tay Trương Lệ ôm lấy bộ ngực, ánh mắt hỏi thăm hắn.

Ngô Đào khoát tay, từ bên cạnh đi ra ngoài nói:

“Không được, không được, ta còn có việc, về trước.”

Trở lại phòng của mình, Ngô Đào lấy ra Phá Tà Phù, phá tà phù có màu vàng, chất liệu là da yêu thú, dùng chu sa vẽ phù văn, phù văn vặn vẹo ăn khớp lại thần bí, phía trên quanh quẩn linh khí nhàn nhạt.

“Phá Tà Phù, xem ngươi rồi!”