Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngô Đào nắm thiết kiếm đứng ở cạnh cửa, nếu bên ngoài không nói rõ ràng là ai, thì hắn sẽ không mở cửa.

Một giây sau, hắn đã nghe được âm thanh Trương Lệ mang theo run rẩy:

“Lý đạo hữu, là ta, Trương Lệ.”

Ngô Đào không lập tức mở cửa, trong lòng thoáng suy nghĩ, sau đó hỏi:

“Trương đạo hữu, câu nói đầu tiên ta nói với ngươi là gì?”

“Xin chào, ta mới dọn tới ngày hôm qua? Lý đạo hữu, có thể kéo cửa ra hay không...”

Âm thanh Trương Lệ như rất sợ.

Ngô Đào thở dài một hơi, là Trương Lệ.

Bịch, cửa mở, Trương Lệ đứng ở cửa, thân còn mặc quần áo ngủ, toàn thân hơi hơi rung động, trên mặt hiển lộ sợ hái, nàng ta thấy Ngô Đào, bờ môi phát run nói:

“Lý Mặc, ta sợ!”

“Trước tiến vào lại nói.”

Ngô Đào liếc mắt nhìn bóng đêm sau lưng Trương Lệ, các gia đình ở Ngõ hẻm Tân Đức cũng không đi ra, toàn bộ đều đóng chặt chốt cửa.

Lôi kéo Trương Lệ vào, Ngô Đào đóng chặt cửa.

Đèn đuốc lập lòe, chiếu vào trên gương mặt hai người, có thể trông thấy rõ ràng hai người đều không ức chế nổi sợ hãi trong lòng, hiển lộ ở trên mặt không bỏ sót.

“Thực lực thấp là nguồn gốc của tội lỗi.”

Trong lòng Ngô Đào thở dài một tiếng, sau đó cố hết sức ổn định cảm xúc, an ủi Trương Lệ:

“Trương đạo hữu, cảm xúc sẽ truyền nhiễm, ngươi sợ, ta càng sợ hãi, tu vi của ta so với ngươi còn thấp hơn đấy.”

Trương Lệ nghe được hắn nói như vậy, tâm hơi bình tĩnh một chút, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, nàng ta chậm rãi lắc đầu nói:

“Ta cho tới bây giờ chưa đấu pháp qua, cũng sẽ không có pháp thuật chiến đấu...”

Ngô Đào trầm tư phút chốc, làm ra quyết định cuối cùng:

“Đêm nay ngươi trước tiên ở chỗ này của ta đi, một người gác đêm một người ngủ, ta trước tiên phòng thủ đầu tiên, ngươi ngủ trước, sau nửa đêm thay ta.”

Chỉ có thể như thế.

Hy vọng không có vấn đề gì lớn, mong đội tuần tra phụ trách che chở tán tu an nguy có thể giải quyết nhanh chút.

May mắn, một đêm trôi qua rất nhanh.

Chưa từng có ngoài ý muốn xuất hiện.

Ngô Đào mơ mơ màng màng được Trương Lệ đánh thức, hắn đè xuống vết sưng trên trán đứng lên, nhìn thấy gương mặt Trương Lệ tiều tụy, sau nửa đêm là Trương Lệ phòng thủ, hắn tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là hỏi:

“Nửa đêm sau không có gì chứ?”

Trương Lệ lắc đầu.

Ngô Đào đứng dậy, tiếp nhận thiết kiếm trong tay Trương Lệ, nói với nàng ta: “Ngươi trước tiên ở trong phòng, đừng đi ra ngoài, ta đi ra bên ngoài tìm hiểu tình huống.”

“Ân, cẩn thận.”

Ngô Đào ra cửa, Ngõ hẻm Tân Đức đã có hộ gia đình đi ra đường phố, người quen biết tốp năm tốp ba tụ tập cùng nhau, dường như đang thảo luận tiếng kêu thảm đêm qua, hắn làm bộ đi ngang qua xem có thể nghe được tin tức hữu dụng hay không.

“Xác nhận là ngõ hẻm Tân An bên cạnh có tà ma náo loạn, chết một người.”

“Tà ma, bắt được chưa?”

“Còn chưa, ban đêm chúng ta phải cẩn thận chút, tốt nhất mọi người tụ tập cùng một chỗ, cùng nhau trông coi...”

Nghe được tin tức này, trong lòng Ngô Đào chỉ cảm thấy hỏng bét, lại là tà ma.

Để bảo đảm tình huống là thật, hắn lại hỏi dò mấy đợt, cuối cùng xác nhận là xảy ra tà ma.

Hắn vội vàng chạy về nhà, nói với Trương Lệ:

“Ta đã hỏi dò rõ ràng , là ngõ hẻm Tân An bên cạnh có tà ma náo loạn, chết một người. Ta có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi hoặc là về nhà, hoặc là nghỉ ngơi ở ngay bên này, tà ma tuy nói ban ngày rất ít hành động, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn, đừng ngủ quá sâu.”

“Lý đạo hữu, Chờ đã... Ngươi có phải muốn đi mua Phá Tà Phù hay không?”

Trương Lệ giữ chặt cánh tay Ngô Đào.

Ngô Đào gật đầu, nói:

“Ta phải tốc độ nhanh chút, tà ma vừa ra, không sợ những chủ quán kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chỉ sợ bán hết. Đã chết một người, chúng ta không thể hoàn toàn ký thác an nguy vào trên thân đội tuần tra...”

Trương Lệ không nói thêm gì nữa, nhanh chóng chạy về trong nhà mình, lại chạy tới, cầm một túi Linh thạch đưa qua, nói:

“Lý đạo hữu, Đây là toàn bộ tích súc của ta, sáu mươi khối Linh thạch hạ phẩm, ngươi cầm lấy đi mua hết Phá Tà Phù, trước tiên đi qua cửa này lại nói.”

Cử động của Trương Lệ lần nữa làm cho Ngô Đào coi trọng mấy phần, hắn cũng sẽ không nói nhảm, cầm túi Linh thạch qua, nói một tiếng chờ ta trở lại, liền đi ra cửa, một đường hướng về phường thị chạy đi.

Thẳng đến Nguyên Hữu Phù các, thở hồng hộc đối nói với người bán hàng:

“Chủ quán, ta muốn mua Phá Tà Phù.”

“Phá Tà Phù bán hết.”

“Đệt, ta sớm nên nghĩ tới, tà ma tới, Phá Tà Phù chắc chắn bán cháy hàng, ta vẫn chậm một bước, tiếp tục đi tiệm khác xem.”

Trong lòng Ngô Đào nhanh chóng chớp động ý niệm, thẳng đến một cửa hàng khác có bán phù lục.

Liên tiếp bôn tẩu ba cửa hàng, toàn bộ đều bán sạch.

Ngay lúc Ngô Đào cảm thấy tuyệt vọng, ở trong cửa hàng thứ tư, còn có Phá Tà Phù.

“Không được chen lấn, không được chen lấn, ai chen đều cút ra ngoài cho ta.”

Chủ quán cố hết sức khống chế trật tự, để cho đám tán tu xếp hàng mua sắm, nhưng những tán tu này cũng ở phụ cận ngõ hẻm Tân An, tính mệnh trước mắt, người người gấp gáp ghê gớm.

Nhưng ở dưới chủ quán đe dọa, cũng không dám xô đẩy .

Ngô Đào đứng xếp hàng, nhìn đám tán tu đứng trước từng người móc ra toàn bộ tài sản mua Phá Tà Phù, hắn chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng đừng bán hết, chừa cho hắn một tấm cũng tốt.

Cuối cùng đến phiên Ngô Đào, hắn vội vàng nói:

“Bao nhiêu một tấm Phá Tà Phù?”

“Ba mươi khối Linh thạch hạ phẩm một tấm.”

“Cho ta bốn tờ.”

Hắn không tiếp tục để ý giá cả Phá Tà Phù kéo lên cao, giấu kỹ Phá Tà Phù ở trong người, tăng thêm lúc trước mua một tấm, đã có năm cái , hắn cảm giác nguy cơ mới hơi yếu bớt một chút.

“May mắn lúc trước mua một tấm.”

“Trong nháy mắt trở lại trước giải phóng, không có cách nào, Linh thạch không còn có thể kiếm lại, mất mạng thì cái gì cũng mất. Chờ sóng gió nguy cấp này đi qua, cần chuẩn bị Phá Tà Phù nhiều hơn một chút. Biện pháp tốt nhất, chính là mua sắm một loại cấm chế có thể trừ tà, phá tà, rồi tự mình luyện chế pháp khí nhằm vào tà ma.”

“Trương đạo hữu cũng là người thanh tỉnh, biết tính mệnh quan trọng hơn.”

Ngô Đào nắm chặt thết kiếm đi về nhà, dọc đường gặp phải tán tu đang bán Phá Tà Phù, giá cả đã tăng tới sáu mươi lăm Linh thạch một tấm, bên cạnh có người nói không cam lòng.

“Trần đạo hữu, giá cả Phá Tà Phù này của ngươi quá bất hợp lí đi?”

“Thích thì mua, không mua xéo đi, như thế nào, còn muốn ăn cướp?”

Tán tu họ Trần kia mặc dù bề ngoài xấu xí, nhưng giống như người có chỗ dựa, cũng không có ai thật sự dám làm loạn.

Ngô Đào hóa thành một người trong suốt, lặng lẽ đi qua, nhanh chóng trở về nhà, nhẹ nhàng gõ cửa của mình, rất nhanh, Trương Lệ mở cửa, lúc này đã mặc quần áo xong.

Thấy Ngô Đào an toàn trở về, trên mặt Trương Lệ không khỏi thở dài một hơi.

Ngô Đào nghiêng người đi vào, đóng cửa lại, từ trong ngực lấy ra năm cái Phá Tà Phù, đưa tới ba tấm, nói:

“Phá Tà Phù tăng tới ba mươi khối hạ phẩm một tấm, thời điểm ta rời đi, giá cả đã tăng tới sáu mươi lăm Linh thạch một tấm. Ba tấm của ngươi.”

Trương Lệ tiếp nhận, cẩn thận cất kỹ, nói:

“Có thể mua được là tốt.”

Ngô Đào nhìn cặp mắt của nàng ta, thấy nàng ta mệt mỏi càng lớn, hỏi:

“Ngươi vừa rồi không nghỉ ngơi?”

Trương Lệ lắc đầu:

“Ta một mình thật không dám ngủ, muốn đợi ngươi trở về mới ngủ tiếp.”

Ngô Đào nghe vậy cũng lý giải, Trương Lệ tuy nói ở trên việc này biểu hiện không sai, từ gác đêm đến lấy Linh thạch ra mua Phá Tà Phù, không muốn dựa dẫm toàn bộ vào một mình Ngô Đào, nhưng nói cho cùng vẫn là một nữ nhân, mặc kệ từ trên sinh lý hay là trên tâm lý cũng không sánh bằng nam nhân.

Nghĩ tới đây, Ngô Đào nói:

“Vậy trước tiên chớ ngủ, luyện hóa Pháp bào này, đây là Pháp bào tăng tốc Nhất giai nhị cấp, có thể gia tăng gấp đôi tốc độ, đến lúc thời khắc nguy cấp dùng để đào mệnh.”

Nói xong, Ngô Đào lấy ra hai cái Pháp bào tới, cho một kiện cho Trương Lệ, chính mình cũng luyện hóa một kiện.

Trương Lệ không ngại ngùng, trong lòng nàng ta biết giờ khắc này, thời gian chính là sinh mạng, trước tiên bảo trụ mệnh lại nói cảm tạ các loại, vội vàng cầm qua ngồi trên giường luyện hóa.