Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trương Lệ hữu khí vô lực nói:

“Là người của đội tuần tra tới.”

“Đệch! Tà ma vừa chết mới đến, thật mẹ nó kịp thời.”

Ngô Đào cắn răng, phun ra một búng máu, chịu đựng đau đớn nhanh chóng bò lên, nhặt lên viên tinh thể màu đen trên mặt đất, cởi giày ra giấu vào trong.

Đi giày vào, xác nhận không cấn chân, hắn trở về lại chỗ cũ nằm vật xuống, thấy Trương Lệ muốn đứng lên, vội vàng nói:

“Đừng đứng lên, nằm giả hôn mê, chờ ta gọi ngươi ngươi lại đứng lên.”

Trương Lệ không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là chiếu vào hắn lời nói đi làm, hai mắt nhắm lại, làm bộ hôn mê.

Ngô Đào cũng lập tức nhắm mắt lại làm bộ hôn mê.

Tiếng bước chân xuất hiện ở bên tai.

Đội tuần tra người tới.

Tiểu đội bảy người, thân mặc huyền y, lưng đeo pháp kiếm, bọn hắn vừa tới, đầu tiên thấy Ngô Đào và Trương Lệ nằm trên đất. Nhưng, bọn hắn trước tiên không quản sinh tử của bọn họ, mà là tới kiểm tra hiện trường.

“Có Phá Tà Phù lưu lại, hơn nữa không chỉ một tấm, khó trách có thể tiêu diệt tà ma. Quý Vận, dùng Khu Tà Bảo Kính chiếu hiện trường một lần, bảo đảm tà ma hoàn toàn tiêu vong.”

Đội đội trưởng đội tuần tra này khám nghiệm xong, nói với một thành viên đội trong tuần tra.

Thành viên đội tuần tra tên là Quý Vận lập tức từ trong ngực móc ra một mặt gương đồng, Linh khí quán chú, bảo kính phát ra tia sáng, sau khi tia sáng hình trụ tròn soi toàn bộ gian phòng một lần, y cung kính nói với đội trưởng:

“Đội trưởng, đã có thể xác định, tà ma đã tiêu vong.”

Đội trưởng gật đầu, mới lên tiếng:

“Đi xem hai người chết chưa?”

Quý Vận thu hồi Khu Tà Bảo Kính, đi đến hướng Ngô Đào và Trương Lệ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngô Đào bỗng nhiên tằng hắng một cái, ho ra một búng máu, giãy dụa dựng lên, trong miệng lẩm bẩm nói:

“Trương đạo hữu, Trương đạo hữu...”

Hắn hốt hoảng bò tới Trương Lệ, vỗ nhè nhẹ lấy gương mặt của Trương Lệ:

“Trương đạo hữu, ngươi cũng đừng chết a!”

Trương Lệ chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt nói:

“Lý đạo hữu, chúng ta còn sống sao?”

“Còn sống, còn sống...”

Ngô Đào vừa cười vừa ho khan.

Quý Vận thấy Ngô Đào ho khan liền dừng bước, thấy hai người tựa như không có phát hiện bọn họ, y quay đầu báo cáo với đội trưởng:

“Đội trưởng, hai người này còn sống.”

Đội trưởng trầm mặc phút chốc, nhìn Quý Vận thật lâu mới nói:

“Ta có thể trông thấy.”

Nghe được đối thoại của hai người, Ngô Đào và Trương Lệ tựa như mới phát hiện có người, nhìn qua bọn họ, chờ thấy rõ phục sức của bọn họ, mới kinh sợ hành lễ nói:

“Gặp qua chư vị đại nhân, chúng ta...”

“Không vội...”

Đội trưởng đi tới, ngồi xổm ở trước mặt Ngô Đào và Trương Lệ, đưa tay ra nói với Quý Vận:

“Quý Vận, lấy Khu Tà Bảo Kính ra.”

Tiếp nhận Khu Tà Bảo Kính, đội trưởng kích phát Khu Tà Bảo Kính, chiếu toàn thân hai người một cái từ đầu đến chân, mới lên tiếng:

“Tốt rồi, hai vị không bị tà khí nhập thể, chúc mừng hai vị còn sống.”

“Cảm tạ!”

Ngô Đào chắp tay nói.

Kế tiếp, đội tuần tra hỏi quá trình giao chiến, Ngô Đào thành thật khai báo toàn bộ, ngoại trừ một chuyện tinh thể màu đen. Hỏi thăm xong, đội tuần tra cũng không có nhiều lời, kết thúc công việc rời đi.

Sau khi đội tuần tra đi, Ngô Đào liếc mắt nhìn chung quanh, cánh cửa cũng rơi mất, giữa đêm này ở đâu...

Hơn nữa, hắn và Trương Lệ đều bị thương.

Trương Lệ thấy vậy, đề nghị:

“Lý đạo hữu, đi bên kia của ta chịu đựng một đêm a!”

...

Đèn đuốc lập lòe, Trương Lệ đang giúp Ngô Đào băng bó tay phải, tay phải của hắn kích phát Phá Tà Phù làm làn da bị đốt rụi, nhìn máu thịt be bét, cực kỳ đáng sợ.

Trương Lệ loay hoay băng gạc, liếc Ngô Đào một cái, mới chậm rãi nói:

“Lý đạo hữu, thì ra ngươi sớm đã phá trừ khí âm tà. Nếu không phải đội tuần tra kia dùng Khu Tà Bảo Kính chiếu một cái, ta còn chưa lấy lại tinh thần.”

Ngô Đào nói:

“Sự tình mấy ngày trước.”

Chờ sau khi băng bó xong, hai người ngồi ở trên ghế, Ngô Đào lấy ra tinh thể màu đen trong giày, đưa tới đèn trên tường, tinh thể màu đen này giống như mực thuần túy, tản ra hắc quang.

Trương Lệ hiếu kỳ hỏi:

“Lý đạo hữu, đây là vật gì?”

Ngô Đào giải thích nói:

“Đây là Uế tinh, từ thể nội tà ma ngưng tụ ra, là tài liệu luyện chế Pháp khí thượng đẳng, nghe nói luyện chế pháp khí mà gia nhập Uế tinh thì có tác dụng ô uế.”

“Lợi hại như vậy?”

“Ân, vì mua sắm Phá Tà Phù, ngươi ta điền toàn bộ tài sản vào rồi, viên Uế tinh này có thể hồi vốn cho chúng ta, một vốn bốn lời. May mắn đội tuần tra đến chậm một bước, bằng không thì Uế tinh này, làm gì có thể đến phiên chúng ta.”

Ngô Đào thân là Luyện khí sư, từ lâu dài đến xem, chờ lúc hắn đầy đủ thực lực luyện chế pháp khí có Uế tinh là tác dụng rất lớn.

Nhưng viên Uế tinh này không hoàn toàn là của hắn, còn có một bộ phận của Trương Lệ.

“Chờ chúng ta chữa khỏi vết thương, bán Uế tinh này đi, Linh thạch chúng ta lại đến chia.”

Ngô Đào nói với Trương Lệ.

“Được!”

Trương Lệ không có ý kiến.

“Tà ma đã trừ, Trương đạo hữu, chúng ta nghỉ ngơi một chút a, quá mệt mỏi.”

 Ngô Đào nói xong, liền đứng dậy đến giường của Trương Lệ cầm một tấm chăn mền, trải trên mặt đất, chuẩn bị ngủ.

Trương Lệ nói:

“Lý đạo hữu, trên mặt đất lạnh, không bằng ngủ giường a!”

Ngô Đào vừa định nằm xuống, thấy nàng kiểu nói này, cảm thấy vẫn phải tôn trọng ý chí phụ nữ, nhân tiện nói:

“Được!”

Một lát sau.

Trương Lệ nằm trên chăn trải trên mặt đất , nghe trên giường vang lên tiếng hít thở đều đều của Ngô Đào, trong lòng hối hận vừa rồi tại sao nói ra câu nói như thế, lại nói ý ta là sao? Ý của ta là, hai người cũng có thể ngủ giường.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy âm thanh rời giường, xem xét đã nhìn thấy Ngô Đào đứng lên, đi tới nửa ngồi ở bên cạnh cười nói:

“Vừa rồi đùa ngươi, ngươi đi ngủ giường a!”

Ngô Đào thở ra hơi, nói:

“Ta biết ý ngươi, chỉ là ta sợ nhịn không được, hai ta đều bị trọng thương, không thích hợp vất vả quá độ.”

Trương Lệ lúc này mới hài lòng nói:

“Tính ngươi còn là người...”

Ngày kế tiếp.

Hai người đều rời giường trễ.

Sau khi đứng lên, vận công chữa thương, sau đó ăn cơm Linh mễ, Ngô Đào liền trở về đi sửa cửa.

Chờ sửa chữa cửa xong, Trương Lệ cầm Pháp bào xếp xong tới, nói:

“Lý đạo hữu, Pháp bào của ngươi, ta đã loại trừ thần niệm lạc ấn, trả lại ngươi.”

Ngô Đào liếc mắt nhìn Pháp bào, nhớ tới đêm qua cùng nhau xuất sinh nhập tử nhân tiện nói:

“Tặng ngươi!”

Trương Lệ nghe xong, lắc đầu nói:

“Trương đạo hữu lại khinh thường ta, vô duyên vô cớ, ta không có lý do gì nhận chỗ tốt của ngươi. Lại nói, ta cần Pháp bào, ta có thể tự mình kiếm Linh thạch tới mua.”

Thật là một người phức tạp, nhưng đáng giá tôn trọng.

Ngô Đào lập tức thu lại Pháp bào, thành khẩn nói xin lỗi:

“Trương đạo hữu, là ta hiểu lầm ngươi, ta xin lỗi.”

Trương Lệ lúc này mới lộ ra nụ cười.

Năm ngày sau.

Ngô Đào và Trương Lệ đều khỏi thương thế.

Là thời cơ tốt bán ra Uế tinh.

Kể từ khi tà ma bị trừ, giá cả Phá Tà Phù cấp tốc rơi xuống, một ngày ngắn ngủi, đã khôi phục lại giá cả ba mươi khối Linh thạch hạ phẩm lúc đầu, những người mua Phá Tà Phù kia muốn bán đi, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Ngô Đào đi tới cửa hàng vật liệu luyện khí hắn xưa nay hay tới kia, tìm được chưởng quỹ.

Chưởng quỹ họ Dư này cũng rất quen thuộc với Ngô Đào, thấy Ngô Đào đơn độc tìm hắn, cười chắp tay nói:

“Lý đạo hữu vẫn là muốn Tinh Hỏa Thạch và Yêu Tàm Ti?”

Ngô Đào cười nói:

“Dư chưởng quỹ, chỗ ta có thứ tốt, không biết ngươi có cần hay không?”

Ngô Đào lấy Uế tinh ra, bỏ vào mặt bàn phía trước Dư chưởng quỹ.

“Đây là?”

Ánh mắt Dư chưởng quỹ nhìn thấy, đầu tiên trong đầu đã nghĩ đến cái gì, cầm lên tường tận xem xét phút chốc, mới nói:

“Không sai, là Uế tinh. Chỉ là Uế tinh này có khối lượng quá nhỏ, thực lực tà ma này không cao hơn Nhất giai, giá cả...”

Y liếc Ngô Đào một cái:

“Giá cả tất nhiên là thấp rất nhiều, cao nhất có thể một trăm ba mươi khối Linh thạch hạ phẩm. Dạng này đi, xem ở phân thượng ta với Lý đạo hữu quen nhau, ta ra giá một trăm năm mươi Linh thạch hạ phẩm.”

“Không biết ý Lý đạo hữu như thế nào?”