Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!

Chương 28. Cậu Phải Có Ý Thức Giữ Gìn Khoảng Cách!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Dù sao thì… lão Chu à, cậu phải có ý thức giữ gìn khoảng cách với người ta chứ? Cậu có biết tôi mất mặt thế nào khi cậu mở miệng hỏi xin số điện thoại của Nghiên Nghiên ngay trước mặt tôi không?"

"Cũng may Nghiên Nghiên không cho!" Thường Hạo lại bổ sung thêm một câu.

Chu Dục Văn rủa thầm một tiếng, sao cậu dám chắc cô ấy là bạn gái tương lai của cậu?

"Chắc chắn rồi, tôi vừa trông thấy cô ấy là biết ngay. Dù thế nào chăng nữa, cả đời này tôi cũng xác định là cô ấy rồi. Tôi nói thật đấy, sớm muộn gì cô ấy cũng là người của tôi thôi." Thường Hạo rất tự tin nói.

Lúc này, ba người bọn họ đã trở lại ký túc xá. Chu Dục Văn đi đến trước gương sửa sang lại đầu tóc quần áo một chút, bởi vì lúc trước hắn từng tiếp đón tân sinh viên nên đã kết bạn được với rất nhiều nữ sinh. Có nữ sinh thấy Chu Dục Văn cũng không tệ lắm, đã bắt đầu chủ động tấn công rồi, mà Chu Dục Văn vì muốn các cô ấy làm thẻ ở chỗ mình, nên cũng hư tình giả ý, ỡm ờ một phen.

Điểm quan trọng nhất là hắn không chủ động cũng không từ chối bọn họ.

Thường Hạo ở bên kia tự châm một điếu thuốc lá cho mình, kẹp giữa ngón trỏ và ngón áp út, sau đó ngửa mặt lên trời một góc bốn mươi lăm độ, hít một hơi thật sâu lại nhả ra một vòng khói: "Lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi rung động."

"Cậu và Trịnh Nghiên Nghiên nói chuyện trên mạng lâu như vậy mà không rung động, hiện giờ vừa gặp mặt đã rung động rồi. Nói thế, không phải là si mê sắc đẹp của người ta sao?" Lý Cường khinh bỉ nói.

"Cậu nói vậy là không đúng rồi, lúc nói chuyện trên mạng với Nghiên Nghiên, tôi đã rung động rồi, nhưng gặp mặt lại càng rung động hơn. Dẫu sao tôi cũng phải nói rõ ràng với hai cậu, Nghiên Nghiên là người của tôi. Hai cậu đã nghe rõ chưa? Chu Dục Văn, sau này cậu nhất định phải giữ khoảng cách với người ta đấy."

“Được rồi được rồi, tôi vốn không có hứng thú với cô ấy mà. Cậu muốn thì theo đuổi đi. Mà các cậu có đi hay không? Sắp muộn giờ họp lớp rồi."

"Muộn thì muộn chứ sao? Lên đến đại học mà không đi muộn thì thời đại học của cậu không đủ hoàn mỹ đâu."

"Ha ha, cuộc đời của cậu mà chưa bị cắm sừng một lần thì cũng không hoàn mỹ đâu."

"Mẹ kiếp, Chu Dục Văn, cậu quá đáng rồi đấy!"

Tháng chín, vào lúc bảy giờ tối ở sân trường, mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời vẫn còn một chút ánh sáng le lói, lúc này chính là thời điểm yên tĩnh nhất trong trường. Đương nhiên là ngoại trừ ký túc xá nam, bởi vì tân sinh viên vừa mới khai giảng nên khá là ồn ào.

Các nhóm sinh viên túm năm tụm ba cùng rời khỏi ký túc xá rồi vội vã đi về phía tòa lầu dạy học. Mấy cây hoa quế trồng bên cạnh ký túc xá nở khá là đúng thời điểm, hương thơm thoang thoảng theo gió bay đi.

Vừa rồi Thường Hạo còn hùng hồn tuyên bố chủ quyền thì lúc này lại đang vừa đi vừa nói, không biết trong lớp có bạn nữ nào xinh đẹp hay không?

Lý Cường cười khẩy một tiếng hỏi: "Vừa nãy cậu còn bày ra bộ dạng say mê Trịnh Nghiên Nghiên muốn ngừng mà không được, sao bây giờ lại bắt đầu nhớ thương đến nữ sinh khác rồi?"

“Ây cha, làm sao có thể gọi là nhớ thương được chứ? Lý Cường ơi, đây gọi là con người đều có lòng yêu cái đẹp, chuyện tôi thích Nghiên Nghiên cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện tôi ngắm nhìn các bạn nữ khác, đúng không nào Chu Dục Văn?"

"Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết."

"Ha ha, Lý Cường, cậu vẫn còn non lắm."

"Đương nhiên là tôi non rồi, tôi không giống hai cậu, gia đình giàu có, lại được con gái yêu thích." Lý Cường bĩu môi nói.

"Không phải chỉ mới khai giảng thôi sao? Đừng vội đừng vội, đợi đến khi vào lớp rồi, gặp được bạn nữ nào xinh đẹp, nhớ nói với anh, anh giới thiệu cho chú."

Ba người cứ vừa đi vừa chọc cười nhau, cuối cùng cũng đến phòng học nơi diễn ra buổi họp lớp.

Lúc này đã là bảy giờ, cố vấn học tập vẫn chưa đến, nhóm sinh viên trong lớp gần như đã có mặt đông đủ cả rồi, ba người Chu Dục Văn coi như là đến muộn. Cho nên lúc bọn họ đẩy cửa bước vào, các bạn học còn tưởng là giáo viên đến, cả lớp bỗng chốc im lặng lại. Mãi cho đến khi nhìn thấy là ba nam sinh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quay sang nói chuyện phiếm với nhau.

Khi bọn họ tỉ mỉ quan sát ba người Chu Dục Văn thì bọn họ cũng đang đánh giá nhóm bạn học trong lớp.

Đại học khác với cấp ba. Thời đại học ngoài mấy đứa bạn cùng phòng sớm chiều ở chung đến nhẵn mặt, thì với những sinh viên khác không ở cùng, hầu như không tiếp xúc là bao, nên cả quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, bọn họ cũng chỉ nhớ mang máng được cái tên là hết.

Nhiều năm sau, có thể trong lúc trò chuyện với người bạn này, bọn họ nghe đến tên của một người bạn khác, nhưng kì lạ là trong đầu chẳng có một chút ấn tượng nào về đối phương.

Bởi vậy, Chu Dục Văn cũng không có ấn tượng gì sâu sắc với nhóm bạn thời đại học, chỉ có ấn tượng với vài người mình từng tiếp xúc thôi.

Lúc này, Chu Dục Văn đi theo đằng sau Thường Hạo và Lý Cường, tìm một chỗ ngồi xuống.