Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Lục Vũ Hàng, cậu như thế là không được rồi! Sao lúc đi họp lớp cậu lại không đợi chúng tôi?” Lý Cường đặt mông ngồi phịch xuống bên cạnh Lục Vũ Hàng, tỏ vẻ bất mãn.

“Tôi…” Trong lúc nhất thời, Lục Vũ Hàng không biết nên trả lời như thế nào.

“Vì sao người ta phải chờ cậu? Người ta thiếu nợ cậu à? Đúng là vô lý mà, mặc kệ cậu ấy đi!” Thường Hạo lườm Lý Cường một cái rồi cười nói với Lục Vũ Hàng.

Lục Vũ Hàng ấp a ấp úng một hồi, nhưng cuối cùng vẫn nói là cậu ấy có đợi bọn họ, nhưng mãi đến sáu giờ bốn mươi bọn họ vẫn chưa về kí túc, cậu ấy đành phải đi trước.

“Sáu giờ bốn mươi á? Bảy giờ mới họp lớp mà, cậu đi sớm thế?” Lý Cường lại nói.

“Rồi rồi, chỉ có cậu là lắm lời thôi!” Thường Hạo lười để ý đến Lý Cường, cậu ta rõ ràng là đang kiếm chuyện mà.

Lại thấy Lý Cường cười toe toét: “Anh Hạo, cậu giận gì chứ? Tôi đang đùa với cậu em trai Vũ Hàng này mà. Anh Hạo, nhìn kìa, hướng chín giờ ấy, trông có ổn không?”

Cô gái ở hướng chín giờ kia tên là Lưu Duyệt, là một cô gái rất thực tế và có năng lực, hình như là người ở quê lên. Kỳ thật nhìn cô ấy không xinh đẹp, thậm chí còn có chút quê mùa.

Thường Hạo nhìn qua, hơi nhíu mày rồi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ nó, mắt cậu có vấn đề à? Kia mà gọi là đẹp?”

“Ây cha, ngực to mông nở, nhìn cũng biết là rất dễ sinh con rồi!” Lý Cường ghé sát tai Thường Hạo, nhỏ giọng nói.

“Mẹ kiếp, cậu tránh xa tôi ra!” Thường Hạo giật nảy mình, tuy cậu ấy ăn nói hơi tùy tiện bỗ bã, chẳng biết giữ mồm giữ miệng là gì, nhưng vẫn hiểu tuyệt đối không thể thảo luận ngực với mông ở trong lớp học được. Mẹ kiếp, Lý Cường này thô tục quá thể!

Lý Cường cũng không ngờ Thường Hạo lại phản ứng thái quá như vậy, còn không nhịn được than thở một câu: “Sợ gì chứ? Có ai nghe thấy đâu?”

“Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, ánh mắt của cậu kém sang quá.” Thường Hạo không nhịn được lập tức rủa một câu.

Lý Cường không phục: “Cậu chỉ thích kiểu như Trịnh Nghiên Nghiên, hai chân như que tăm ấy!”

“Hừ, cái này là cậu không hiểu rồi. Người thế kia mới gọi là đẹp, để anh đây nói cho cậu biết, trong lớp chúng ta, chỉ có cô nữ sinh đang ngồi cạnh cô gái vừa nãy cậu chỉ là được thôi.” Thường Hạo bĩu môi nói.

“Là ai vậy?” Lý Cường nhìn theo hướng bĩu môi của Thường Hạo, chợt phát hiện mục tiêu là một nữ sinh đang ngồi cạnh Lưu Duyệt, dáng người cô bé này khá là cao ráo, trên người mặc một chiếc áo băng quấn màu trắng sữa, để lộ bờ vai trắng nõn ra ngoài. Phía dưới còn phối với một chiếc quần short jean trắng, chiếc quần ôm sát lấy đôi chân dài miên man hoàn mỹ không tì vết, chỉ cần nhìn một cái là không thể rời mắt ra.

Lý Cường nhìn thấy, không nhịn được khẽ nuốt nước miếng, nhưng xuất thân là một chàng trai nông thôn, cậu ấy không thể nào thoải mái thể hiện tình cảm yêu thích của mình giống như Thường Hạo bên cạnh được, cũng chỉ có thể vừa nuốt nước miếng vừa cố gắng dời mắt đi chỗ khác: “Gì chứ? Cũng bình thường thôi, con gái gì mà gầy thế, nhìn là biết thiếu dinh dưỡng rồi!”

Ngày đầu tiên đi học, mọi người đều mới quen nhau, nên ai cũng muốn giữ hình tượng đẹp trong mắt đối phương, thậm chí còn có rất nhiều chuyện để hàn huyên với nhau, vì vậy lớp học đặc biệt ồn ào, mãi cho đến khi giáo viên cố vấn bước đến, tiếng ồn mới giảm đi một chút.

Giáo viên cố vấn là một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, đeo kính cận, dáng người hơi mập, trông rất nho nhã, ung dung.

Ngay khi vừa tiến vào lớp, thầy đã viết tên mình lên bảng đen - Vưu Trường Kim, sau đó đẩy đẩy gọng kính, nói: “Nếu không có gì thay đổi thì suốt bốn năm đại học của các em sẽ do thầy hướng dẫn.”

Vưu Trường Kim nói sơ qua về những điều cần lưu ý trong cuộc sống đại học, ví dụ như năm nhất chưa phân lớp chuyên ngành nên thầy sẽ không dạy lớp nào cả, có nghĩa là dưới tình huống bình thường, các em sẽ không gặp được thầy, nên nếu có việc gì cần, có thể đến văn phòng 413 tại tòa nhà hành chính tìm thầy.

“Ừm, chín giờ sáng mai nhớ tập trung ở sân trường nhận đồng phục quân sự, thời gian huấn luyện quân sự là ba tuần. Trước đó, chúng ta sẽ bầu ra một bạn nam và một bạn nữ làm lớp trưởng. Trong thời gian huấn luyện quân sự, đại đa số vấn đề, các em có thể báo cáo trực tiếp với lớp trưởng. Trong lớp chúng ta, có bạn nào đã từng làm lớp trưởng chưa?”

Ngay sau khi thầy hỏi câu này đã có ba người giơ tay, là hai nữ một nam.

Nam sinh là Lục Vũ Hàng.

Thấy Lục Vũ Hàng giơ tay, Lý Cường có chút không dám tin tưởng: “Cậu từng làm lớp trưởng á?”

“Người ta từng làm lớp trưởng thì sao?” Thường Hạo nói.

“Không, ý tôi là tôi không nhìn ra thôi.” Lý Cường cười nói.

Nữ sinh đầu tiên giơ tay chính là cô gái vừa khiến Lý Cường nhìn một cái đã chảy nước miếng, nữ sinh thứ hai cũng khá xinh xắn, cách ăn mặc giống như học sinh cấp ba bình thường.

Vưu Trường Kim nhìn ba người, khẽ gật đầu nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phần tự giới thiệu. Ngoài ba bạn vừa rồi, những bạn nào muốn ứng cử lớp trưởng có thể tự đề cử chính mình. Vì thời gian có hạn, hôm nay chúng ta chỉ bầu lớp trưởng thôi, mà đây cũng chỉ là lớp trưởng tạm thời, sau quá trình huấn luyện quân sự sẽ bầu lại.”