Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vưu Trường Kim nói ngắn gọn vài câu, sau đó yêu cầu mọi người tự đứng lên giới thiệu mình, thậm chí thầy còn không buồn điểm danh theo sổ, mà để các bạn lần lượt lên bục theo vị trí chỗ ngồi.

Cô gái xinh đẹp nhất lớp tên là Cố Dao Dao, chính là cô gái mặc quần short jean trắng khoe đôi chân dài miên man, vô cùng có khí chất, trên người mặc toàn đồ hiệu, tóc buộc đuôi ngựa, toát lên khí chất thanh thuần như người trong mộng của đám con trai. Cô ấy bước lên bục giảng, vô cùng tự tin chào hỏi mọi người: “Chào mọi người! Tôi là Cố Dao Dao, đến từ Tây Nam, rất vui khi được gặp mọi người, hi vọng chúng ta có thể cùng nhau trải qua một quãng đại học thật đẹp.”

Cố Dao Dao còn chưa nói hết lời, phía dưới đã bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

Lớp công trình cảnh quan có hơn bốn mươi sinh viên với hai mươi nam sinh, mà Cố Dao Dao lại được xem là hoa khôi của lớp. Điều quan trọng nhất là đôi chân thon dài dưới chiếc quần short của Cố Dao Dao quá mức mê người, khiến bao nhiêu chàng trai phải say mê đắm đuối.

Sau màn tự giới thiệu kia, Cố Dao Dao còn nói mình muốn ứng cử lớp trưởng, khiến cho nhóm nam sinh trong lớp nhiệt liệt vỗ tay. Người vỗ tay to nhất là một nam sinh tên Khương Siêu ngồi bàn bên, dáng người gầy tong teo như con khỉ ốm, đeo kính cận, thậm chí khi vỗ tay, cậu này còn đứng phắt dậy.

Cố Dao Dao vừa bước xuống, Khương Siêu đã chạy lên bục: “Xin chào các bạn! Tôi là Khương Siêu, người Kim Lăng! Ở Kim Lăng không chỗ nào là tôi không biết, sau này nếu các bạn muốn đi chơi cứ tới tìm tôi, tôi rất sẵn lòng dẫn mọi người đi. À còn nữa, tiện đây xin cho tôi hỏi bạn học Cố Dao Dao một câu, cậu có bạn trai chưa?”

“Oa…” Vừa dứt lời, cả lớp đã ồ lên.

Cố Dao Dao cũng bật cười, cô ấy ném cho Khương Siêu một nụ cười cực kỳ tươi đẹp, mà chẳng cần đến nụ cười, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến Khương Siêu như mất hồn mất vía rồi.

Hành động này của Cố Dao Dao cứ như đang cổ vũ Khương Siêu vậy, Khương Siêu không nhịn được bắt đầu ưỡn ngực tự tin.

“Nào nào, lời nào nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói, đừng làm mất thời gian của mọi người.” Vưu Trường Kim thản nhiên lên tiếng.

Lúc này, Khương Siêu mới ngượng ngùng cười cười, đang định bước xuống bục, thì đột nhiên nhớ ra điều gì, lại mở miệng nói thêm: “A đúng rồi! Còn nữa, tôi muốn ứng cử làm lớp trưởng! Mọi người nể mặt tôi nhé! Bầu cho tôi đi!”

“Hú…” Cả lớp lại ồ lên cười.

Không thể không nói, những chàng trai như Khương Siêu rất được yêu thích ở trường đại học, nhưng đương nhiên hành động quá mức lộ liễu của Khương Siêu lại khiến một số người không vui.

Ví dụ như Thường Hạo, nhìn Khương Siêu đang cười nói vui vẻ trên bục, cậu ấy thầm khinh thường, rủa nhỏ một câu “nhạt nhẽo”.

“Tên ngốc này nhìn chẳng khác gì thằng hề, người Kim Lăng thì ghê gớm lắm à?” Thường Hạo nhỏ giọng nói.

Lý Cường nghe xong lập tức cười toe toét: “Chuẩn luôn, kém xa so với anh Hạo.”

Màn tự giới thiệu của Khương Siêu đã khuấy động bầu không khí, khiến những người sau đứng lên bục giảng tự giới thiệu cũng có phần thoải mái hơn hẳn. Lưu Duyệt, Lục Vũ Hàng và Lý Cường lần lượt tiến lên giới thiệu về mình.

Lưu Duyệt nói nhà cô ấy ở An Huy, nhưng bố mẹ cô ấy lại làm việc ở Bắc Kinh, coi như một nửa người Bắc Kinh.

Lý Cường nói: “Anh Hạo, đồng hương của cậu kìa!”

“Đồng hương cái rắm.”

Lục Vũ Hàng tự giới thiệu đơn giản, sau đó bước xuống.

Vưu Trường Kim thắc mắc hỏi: “Vũ Hàng, em không muốn làm lớp trưởng sao?”

Lục Vũ Hàng vốn là lớp trưởng thời cấp ba, thành tích cũng được xếp vào loại ưu tú nhất lớp, chắc chắn là Vưu Trường Kim sẽ chú ý đến cậu.

Nhưng lớp trưởng thời cấp ba khác với lớp trưởng thời đại học, Lục Vũ Hàng không thích tham gia vào những chuyện vụn vặt đó, nên lắc đầu.

Như vậy, trong lớp chỉ còn mỗi một mình Khương Siêu ứng cử làm lớp trưởng nam thôi.

“Tuyệt vời, anh Siêu, chắc chắn cậu trúng cử rồi!” Bạn cùng phòng của Khương Siêu nhỏ giọng nói.

“Suỵt, không biết Cố Dao Dao có trúng không nữa?”

“Yên tâm đi anh Siêu! Có tụi mình ở đây, tụi mình nhất định sẽ bầu cho Cố Dao Dao!”

Cuộc trò chuyện của Khương Siêu và bạn cùng phòng tuy không lớn tiếng nhưng Cố Dao Dao và các bạn nữ ngồi phía trước vẫn nghe thấy.

Lưu Duyệt nhỏ giọng nói với Cố Dao Dao: “Bọn họ đang bàn luận về cậu kìa!”

Cố Dao Dao nghiêng người, mỉm cười rất lịch sự với Khương Siêu. Chỉ một nụ cười ấy thôi cũng khiến Khương Siêu như được tiếp thêm động lực, tinh thần lên cao gấp trăm lần.

“Ngu ngốc.” Mấy người Thường Hạo ngồi đằng sau Khương Siêu, tất nhiên đã thấy rõ ràng cảnh tượng này, cậu ấy lại không nhịn được lập tức buông lời châm chọc.

“Anh Hạo, đến lượt cậu rồi kìa.” Lý Cường nói.

Đến lượt Thường Hạo lên giới thiệu, nếu không có màn tự giới thiệu của Khương Siêu vừa rồi, chắc chắn Thường Hạo sẽ giới thiệu về mình theo một phong cách gì đó hào hứng hơn, nhưng màn tự giới thiệu của Khương Siêu quá mức nhạt nhẽo ngốc nghếch, khiến cậu ấy chẳng buồn nói gì nhiều.