Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Triệu Dữ không động đậy, kiên quyết từ chối: “Không được.”

Ngày thường có thể làm theo cô được, nhưng chuyện này không thể nói đùa. Anh ta là một người đàn ông thực thụ, chứ đâu phải Liễu Hạ Huệ.

*Liễu Hạ Huệ là một nhân vật thời xưa, ở đây chỉ hành động ngay thẳng chính trực, không động lòng với con gái. Tương truyền vào một đêm giá lạnh, có một người con gái đang lạnh đến phát run gõ cửa phòng của Liễu Hạ Huệ, vì muốn giúp người con gái mau hết lạnh, ông ta đã cho cô gái đó ngồi vào lòng mình cả đêm, giữa hai người không hề xảy ra chuyện gì.

Triệu Dữ đứng dậy, dặn dò cô: “Ngày mai còn phải đi cho kịp đường, lát nữa tôi sẽ gọi Đỗ Điềm qua đây, cô ngồi yên một chút, đừng chọc ghẹo cô ta.”

Hai chân của Đại Ninh lắc lư, cô ngước gương mặt nhỏ lên nhìn anh ta: “Vậy nếu Đỗ Điềm ăn hiếp tôi thì sao?”

Triệu Dữ cũng không để tâm tới cô.

Cô cả không ăn hiếp người khác thì đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Anh ta rót cho Đại Ninh một cốc nước nóng, rồi đi ra ngoài tìm trang hoành tu hỏi chuyện.

Không bao lâu sau thì Đỗ Điềm đi vào, trong lòng cô ta cầm theo hộp y tế, cô ta cười dịu dàng: “Cô Kỷ, đợi sau khi ăn cơm tối xong thì tôi sẽ xem vết thương cho cô nhé.”

Đại Ninh bưng cốc nước lên uống một ngụm nhỏ rồi ngọt ngào nói: “Được thôi.”

Thanh đoàn không kiềm chế được nhắc nhở cô: “Thái độ của nữ chính nhìn tốt như vậy, có chút khác thường, liệu cô ta có báo thù cô không?”

Đại Ninh không để tâm, bỏ một viên đường nhỏ vào trong ly nước: “Cứ để cô ta hại.”

Đi ra khỏi nhà, cơm tối ăn không ngon lắm, Đại Ninh lại kén ăn, nên chẳng động gì đến phần cơm của mình, cô lấy đường trong yếm áo ra ăn.

Đỗ Điềm thì lại có nguyên tắc không được lãng phí lương thực, nên ăn hết sạch. Lúc đi vứt cái hộp nhựa của mình, Đỗ Điềm nhìn sang Đại Ninh đang chơi điện thoại một cái, rồi cũng quăng luôn hộp cơm mà Đại Ninh chưa hề động đến đi.

Sau khi Đỗ Điềm vứt rác quay lại thì phát hiện cái cô nằm trên giường đó đang đánh game la hét, không hề hay biết gì cả. Trong lòng Đỗ Điềm thầm cười nhạo, cho cô kén ăn này, đói chết càng hay.

Trời đã tối sầm lại, đợi sau khi Đại Ninh tắm xong thì Đỗ Điềm lôi mảnh vải từ trong hộp ra, còn có mấy cái bình nữa.

“Cô Kỷ à, đến đây đi.”

Đại Ninh lết qua, như thể đã ngửi thấy một mùi thối. Ánh nhìn của cô đổ dồn lên mấy cái bình không biết lòa gì đó, bỗng thấy có hứng thú.

Xem ra thật sự kiếp trước cô không hiểu Đỗ Điềm, người “em gái tốt” này không những có kỹ năng mà có vẻ còn rất thuần thục nữa, chả trách sao bản thân cô lại thua đến không còn mảnh giáp nào.

Đỗ Điềm ngẩng đầu, nụ cười của cô ta ấm áp thân thiện, như thể giữa hai người bọn họ không hề có lục đục gì, cô ta khẽ nói: “Cô Kỷ, tôi bôi thuốc cho cô, sau đó băng bó thêm chút thì ngày mai cô có thể đi lại được rồi.”

Đỗ Điềm ghé sát lại, muốn chạm vào vết thương của Đại Ninh. Đại Ninh thu cái chân trắng như ngọc của mình lại, không cho cô ta động vào, ngược lại lại cúi người cầm một cái bình lên, hỏi Đỗ Điềm: “Đây là cái gì vậy?”

Đỗ Điềm nhìn sang, rồi trả lời: “Là viên tiêu viêm.”

Đại Ninh mở nắp bình ra, một mùi thối khiến người ta khó chịu tỏa ra trong không khí.

Đại Ninh chê bai nói: “Thật là mắc ói quá, tôi không dùng cái này đâu.”

Nụ cười của Đỗ Điềm nhạt dần: “Hiệu quả của thuốc này tốt lắm, cô cố gắng nhịn vì chuyến đi của mọi người đi, cô cũng không muốn mọi người chê cô phiền mà đúng không nào?”

Sau khi dùng thuốc này vào, đảm bảo Đại Ninh sẽ hôi thối mấy ngày, có làm cách nào cũng tắm không sạch được.

Đại Ninh nghe nói công dụng của thuốc này tốt thì tinh thần cũng bị lay động: “Nhưng mà nó thối như vậy, liệu nó có độc hay không?”

Đỗ Điềm đè nén niềm vui trong lòng mình, nói: “Sao lại có độc, đây là thuốc tốt đó, thành phần đều không có hại gì.”

“Thật sao?”

“Không lừa cô đâu.”

Vẻ mặt Đại Ninh ngây thơ: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Đỗ Điềm nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu…”

Còn chưa nói xong thì miệng cô ta bất ngờ bị nhét một bình nước vào, Đại Ninh nhanh tay lẹ mắt nhét cái bình trong tay vào trong miệng cô ta.

Đỗ Điềm mắc nghẹn, Đại Ninh tốt bụng nâng cằm cô ta lên, để cô ta nuốt xuống.

“Ừng ực” một tiếng, mùi hôi thối lan tràn ra khắp không gian.

Vẻ mặt của Đỗ Điềm thay đổi, cô ta không kịp mắng Kỷ Đại Ninh nữa, chạy vào phòng vệ sinh nôn ra.

Nước trong nhà vệ sinh chảy tí ta tí tách một hồi, Đỗ Điềm nôn luôn cả bữa tối ra ngoài, nhưng thuốc này là phương thuốc bí mật của cô ta, vô cùng có hiệu quả, thối đến mất cô ta muốn nôn cả mật gan ra ngoài, nhưng vẫn không thể nôn hết thuốc ra được.

Cô ta không muốn tiếp tục vẻ mặt giả tạo của mình nữa rồi, tức giận chạy ra bên ngoài: “Kỷ Đại Ninh! Tôi muốn giết chết cô!”

Nhưng mà trong phòng trống không, làm gì còn bóng hình của cô cả nữa.

—---------

Sau khi trời tối trừ hai cô gái vẫn đang hành hạ nhau ra thì mấy người khác đã đi một ngày đường, sớm đã ngủ mất rồi.

Triệu Dữ tắm xong thì vẫn đang nằm trên giường, lúc anh ta chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Anh ta sợ chuyện của Thân Đồ Bộ xảy ra sơ suất gì, nên rất nhanh đã tỉnh dậy, anh ta kéo áo choàng tắm ra và mở cửa.

Không ngờ Đại Ninh đang đi chân trần đứng ngoài cửa.

Nhìn cô hoạt bát như một chú cá nhỏ vậy, cô xuyên qua dưới cánh tay của Triệu Dữ, rồi ngã nhào lên giường của anh ta. Triệu Dữ khẽ xoa xoa vầng thái dương của mình, anh ta kéo cô dậy: “Không phải đã nói xong cả rồi hay sao? Hôm nay cô ngủ chung với Đỗ Điềm.”

Cô cả bị anh ta kéo dậy một nửa giữa không trung thì lấy tay ôm lấy đầu gối của Triệu Dữ.

“Tôi không muốn quay về đâu, Đỗ Điềm làm cho phòng thối lắm.” Cô nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ, miêu tả cái mùi thối đó: “Cứ hệt như một con quái vật bị nổ tung vậy á.”

Triệu Dữ cau mày, rõ ràng anh ta cảm thấy Đại Ninh đang nói nhảm.

“Thật đó, không tin thì anh chạy sang thử đi.”

Cô cả quá giỏi gây chuyện, Triệu Dữ không tin cô, anh ta đặt cô xuống rồi chạy sang căn phòng vốn thuộc về Đại Ninh. Lúc vừa muốn gõ cửa thì Triệu Dữ liền ngửi thấy một mùi hôi kỳ lạ từ bên trong cánh cửa truyền đến.

Đúng là giống như Đại Ninh nói, thật sự thối đến không chịu nổi.

Triệu Dữ thấy cô cả không có nói đối.

Anh ta bỏ tay ra, đi xuống lầu một chuyến, lúc quay lại phòng thì nhìn thấy cô cả đang nằm trong chăn của anh ta, đang định đánh thêm một ván game nữa.

Triệu Dữ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi dậy.

Cô sốt ruột nói: “Anh cũng biết là người ta không có nói xạo rồi, mà còn đuổi tôi đi, cái tên khốn nạn như anh Triệu Dữ à, xòn xấu xa hơn cả Thân Đồ Bộ nữa!”

Triệu Dữ lấy một ống thuốc tiêu viêm cùng với hai miếng băng cá nhân ra bình tĩnh nói: “Không có đuổi cô, tối nay cô ở đây, tôi đi ngủ chung với anh Xuyên một đêm. Tôi giúp cô xử lý vết thương một chút.”

Cô chớp chớp mắt, biết mình đã hiểu lầm anh ta nên ngoan ngoãn đưa chân ra.

Vết thương nhỏ như này, nếu đổi lại là người khác, đây là một vết thương nhỏ không đáng để ý đến, nhưng Triệu Dữ biết cô điệu đà, nên vẫn xử lí kĩ một chút.

Đôi chân này đúng là quá xinh đẹp, trắng nõn tinh tế, đầu ngón chân còn được sơn màu hồng nhạt, nhìn còn yểu điệu hơn tất cả những cô gái trong thôn.

Ban ngày anh ta không để ý đến, bây giờ ở bên dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh ta cầm lấy nó, cảm thấy cả lòng mình như đang rạo rực.

Động tác của Triệu Dữ ngừng lại, vẻ mặt anh ta không thay đổi gì, thoa thuốc cho cô rồi dán băng cá nhân cho cô.

Đại Ninh thấy dáng vẻ của anh ta lạnh lùng nên nhìn rất không quen. Trước mặt Triệu Dữ, cô cứ nghĩ bản thân mình là một cái cọc gỗ ấy.

Triệu Dữ đứng dậy, lúc muốn đi ngủ cùng với anh Xuyên thì Đại Ninh lại ôm lấy cổ của anh ta.

Cô cả dịu dàng nói: “Triệu Dữ, anh canh chừng tôi đi.”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Buông tay ra, nếu như cô không chịu nghe lời nữa thì tôi sẽ trói cô lại đó.”

Đại Ninh nói: “Đối diện là Thân Đồ Bộ đó, anh ta chạy ra thì sao? Với lại, cái thuốc đó của Đỗ Điềm…” cô cười hi hi nói mấy câu.

Triệu Dữ nghe đến mức đau đầu: “Cô đem mấy thứ đó cho Đỗ Điềm uống sao?”

Đại Ninh hoàn toàn không thấy bản thân mình sai gì: “Ai bảo cô ta xấu tính, muốn cho tôi dùng cái thuốc thối như vậy.”

Triệu Dữ cảm thấy, với năng lực gây thù này của Đại Ninh, lỡ như ngày nào cô bị ám sát thì cũng không có gì kì lạ cả. Có năng lực gây rắc rối như vậy, nói không chừng nửa đêm cô cảm thấy chán ngán, chạy đi thả Thân Đồ Bộ ra, để nhìn bọn họ chơi trò mèo bắt chuột.

Cô cả mới là người nên cần có người canh chừng.

Anh ta kéo tay cô ra khỏi người mình, không nói gì nữa, sau khi anh ta rửa tay quay lại thì nằm xuống bên cạnh cô. Anh ta rất biết giữa quy tắc, chỉ chiếm một bên giường, nhìn như thể anh ta có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào vậy.

Đại Ninh rất vui, lết sát lại gần bên cạnh anh ta, xem anh ta có bị dọa đến cút xuống giường luôn hay không.

Lần này gương mặt Triệu Dữ trở nên lạnh lùng: “Kỷ Đại Ninh, cô thử làm loạn nữa xem?”

Đại Ninh thấy anh ta thật sự muốn nổi giận, nên lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, không quên đưa ra quy tắc với anh ta: “Nửa đêm anh không được ngáy ngủ, không được ghé sát lại đây, không được giành chăn đó nhé!”

Triệu Dữ nhắm mắt lại, lười để tâm đến cô.

Cô gái này quậy một trận, không ngờ lúc này lại ngủ nhanh hơn cả anh ta, Triệu Dữ thấy sau lưng không còn tiếng động gì nữa thì quay đầu lại nhìn, anh ta phát hiện cô đã ngủ ngon lành rồi.

Cô ôm lấy nửa cái chăn, gò má mềm mại đang dùi vào trong chiếc gối.

Triệu Dữ không nhìn cô nữa, quay người lại nhắm mắt đi ngủ.

—-

Ba giờ sáng, Đại Ninh mở mắt tỉnh dậy.

Trước giờ cô ngủ rất ngon, sẽ không thức vào giờ này, nhưng có một điều kiện là cô phải ăn no, cho cô ăn no rồi thì cô sẽ ngủ rất ngoan, tuyệt đối sẽ không gây rối gì nữa.

Như buổi tối cô còn chưa ăn xong hai đũa cơm, cơm còn bị Đỗ Điềm vứt đi rồi, lúc này đói quá nên tỉnh dậy.

Cô cả trước giờ chưa từng thức dậy vì đói, cô mở to mắt, trong phút chốc cảm thấy choáng váng. Đợi cô bình tĩnh lại thì cô liền nhớ ra bên cạnh mình có một người có thể gọi tỉnh dậy.

Đại Ninh mở cái đèn ngủ nhỏ trên đầu nằm, đẩy đẩy Triệu Dữ.

Người con trai đang thở đều đều, bị cô đẩy một cái thì liền tỉnh dậy. Đại Ninh bò lên người anh ta, ánh mắt vô cùng ấm ức.

“Triệu Dữ, không hay rồi.”

Triệu Dữ cau mày, muốn ngồi bật dậy: “Thân Đồ Bộ chạy rồi hả?”

“Không phải, tôi đói rồi.”

Triệu Dữ: “...” Anh ta kìm nén sự tức giận, lại nhắm nghiền hai mắt, làm bộ như mình sớm đã chết từ lâu vậy.

Đại Ninh lắc lư người anh ta: “Tôi sắp đói chết rồi, anh mau nghĩ cách đi.”

Triệu Dữ không hề động đậy.

Đại Ninh véo véo gò má anh ta: “Triệu Dữ Triệu Dữ, anh đi tìm đồ ăn cho tôi đi.”

Triệu Dữ nói: “Ráng nhịn đi, đến sáng sẽ có đồ ăn. Đừng có ồn nữa, tôi sẽ không để tâm đến cô nữa đâu.”

Đại Ninh tức giận véo anh ta, vẻ mặt Triệu Dữ lại vô cùng bình tĩnh, cho dù đêm nay lửa đốt cháy phòng, đốt cháy đến giường, đốt cháy chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không trả lời Kỷ Đại Ninh một câu nào.

Đại Ninh chớp chớp mắt hỏi anh ta: “Anh có đi tìm đồ ăn cho tôi hay không? Tôi chỉ hỏi một lần nữa thôi!”

Trong khung cảnh lặng im như chết chóc, ánh mắt người con trai lạnh lùng, anh ta nhắm mắt lại, không có ý định mở mắt nhìn cô, thương cho roi cho vọt.

Đại Ninh cũng không làm ồn nữa, không gian trở nên yên lặng.

Triệu Dữ tưởng cô đã bỏ cuộc rồi, chính vào lúc anh ta chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ, môi anh ta bỗng nhiên mềm mại.

Cô gái ôm lấy mặt anh ta và hôn tới tấp vào môi anh ta.

Cô khẽ cắn anh ta, dày vò một bên môi của anh ta. Như thể phát hiện ra được thứ gì đó thú vị, cô suy nghĩ một hồi, khẽ liếm lên môi trên của Triệu Dữ.

Triệu Dữ đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt anh ta tràn ngập cảm xúc, anh ta không nói lời nào liền xoay người lại đè lên cô, anh ta nắm lấy gương mặt của cô, từ thế bị động thành thế chủ động, hôn cô mãnh liệt.

Tìm chỗ chết! Tìm chỗ chết! Cho cô tìm chỗ chết này!

Vốn dĩ Đại Ninh còn định đợi cho anh ta hôn xong, kết quả trải qua một lúc lâu, Đại Ninh cảm thấy môi mình sắp bị anh ta mút sưng cả rồi.

Trong lòng cô vẫn còn nhớ đến chuyện chính, cô thì thào nói: “Triệu Dữ, hôn cũng để cho anh hôn rồi đó, anh đi tìm gì đó cho người ta ăn đi.”

Anh ta thở gấp bên cạnh người cô, ngón tay nắm lấy lọn tóc xoăn xoăn của cô, anh ta không để tâm đến cô, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng manh của cô.

Đại Ninh cảnh cáo nói: “Không lẽ anh định hôn không người ta hay sao?”

Triệu Dữ ngồi dậy từ người cô, ngực anh ta liên tục phập phồng lên xuống, Triệu Dữ cũng không biết sao đột nhiên mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Anh ta dùng chăn che mặt Đại Ninh lại, hận không thể đè Kỷ Đại Ninh ngộp thở chết cho xong.

“Im đi, tôi đi tìm cho cô!”

Đại Ninh lên tiếng hoan hô, mở hết tất cả những cái đèn trong phòng, bắt đầu liệt kê nói: “Tôi muốn ăn bánh đậu, thịt xào dứa, mì cá viên, bánh gà cay, đồ tráng miệng thì muống uống sữa dừa lạnh, còn có…”

Triệu Dữ đóng cửa một cái “đùng”.

—---

Nửa đêm, huyện này cũng không phát triển lắm, ngoài đồ nướng ra thì căn bản không có cửa hàng nào còn mở cửa buôn bán nữa.

Triệu Dữ không cho Đại Ninh ăn đồ nướng, đồ ăn bên ngoài ăn sẽ hại bụng, có lẽ cô sẽ lại quậy phá.

Triệu Dữ thương lượng với nhân viên trong nhà nghỉ, mượn được phòng bếp, dự định sẽ tự mình làm gì đó cho cô cả ăn.

Để đáp ứng nhu cầu của cô, số tiền vốn ít ỏi trên người ta ta đều đã được đưa cho nhà nghỉ hết cả.

Triệu Dữ đi vào phòng bếp, trời phải sáng nhà nghỉ mới mua một số đồ ăn tươi sống, bây giờ chỉ có mì gói và sợi phở thôi, nếu như bưng một bát mì qua cho cô cả, thì có lẽ đêm nay cô ấy sẽ không ngưng quậy.

Triệu Dữ xắn tay áo lên, làm món mì chua cay cho cô, còn chiên thêm một cái trứng nữa.

Động tác của Triệu Dữ nhanh nhẹn, bưng đồ ăn đi qua. Đại Ninh vui vẻ chạy xuống giường, nhìn thấy mì chua cay thì rất thất vọng.

“Cái này hả?” Cô cứ thấy Triệu Dữ đã hôn không cô, hôn cô lâu như vậy mà chỉ đáng đổi lại một bát mì chua cay hay sao?

Bây giờ Triệu Dữ không muốn nhìn mặt cô, anh ta nói: “Chỉ có vậy thôi, muốn ăn thì ăn.”

Đại Ninh ngồi trước cái bàn trong phòng, thái độ rất miễn cưỡng: “Được thôi, tôi sẽ ăn một chút vậy.”

Nói thì nói như vậy, lúc đói cô sẽ ăn nhiều hơn ai hết. Tài nghệ nấu nướng của Triệu Dữ lại còn chẳng phải bàn, đứa con được sinh ra trong nhà nghèo khó, cho anh ta chút thực phẩm, anh ta cũng có thể làm thành món ăn ngon.

Nước mì vừa chua vừa cay, Đại Ninh rất thích thú mà ăn.

Triệu Dữ ngồi trên chiếc ghế sô pha, nhắm nghiền mắt lại, định đợi đại năng ăn xong rồi sẽ đi dọn bát. Trên thực tế, anh ta không biết làm thế nào để đối diện Đại Ninh, Triệu Dữ trưởng thành rất sớm, cả đời này anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện mà nửa đời của người khác chưa bao giờ trải qua.

Gia đình có biến lớn, bố mẹ bị bệnh nặng, dịch châu chấu, cảnh đói khát,... những thứ này anh ta đều có thể bình tĩnh đón nhận.

Chuyện vừa mới xảy ra, cứ như trong tích tắc, nhưng cũng giống như rất lâu dài, đây không giống chuyện anh ta có thể làm ra, nhưng anh ta thật sự đã làm rồi, còn đang đắm chìm trong đó nữa.

Kỷ Đại Ninh không hề để tâm, muốn ăn thì ăn, nhưng Triệu Dữ không phải kỷ đại ninh, không thể xem như chuyện chưa từng xảy ra.

Đại Ninh ăn xong, cuối cùng cũng đã hài lòng.

Triệu Dữ đi qua dọn bát rửa thật sạch rồi trả cho nhà bếp, lúc anh ta quay lại, Kỷ Đại Ninh đã đánh răng lại rồi nằm trong chăn rồi.

Cô thích cái đẹp, cũng chú trọng vẻ bề ngoài, sau khi đánh răng còn ăn thêm kẹo cao su đặc chế để hơi thở được thơm tho.

Quy trình rất được chú trọng, nhưng cô lại không nhắc gì về chuyện mới xảy ra khi nãy.

Triệu Dữ thấy bộ dạng vô lo vô nghĩ của cô, trong lòng anh ta cũng nguội lạnh đi mấy phần. Anh ta nằm xuống bên cạnh cô, như một cái xác chết không có cảm xúc.

Đại Ninh nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Tôi có một chuyện muốn nói.”

Tên Triệu Dữ đã nói là “có bị đốt chết cũng sẽ không để tâm đến cô” lúc này không kiềm chế được nghiêng đầu sang nhìn cô nói: “Nói.”

Đại Ninh trả lời nói: “Triệu Dữ, sau này anh làm mì chua cay nhớ cho thêm chút cay nữa nhé.”

Triệu Dữ đã biết không nên ấp ủ hy vọng gì với cô, anh ta nắm chặt nắm tay mình: “Không có lần sau.”

Cái câu “không có lần sau” này cũng không biết là chỉ cụ thể chuyện gì nữa.

Không có thì không có, giọng nói trầm thế để làm gì chứ? Đại Ninh ăn no thì tâm trạng vui vẻ, cô chơi điện thoại một hội thì đánh giấc ngon lành.

Lần này cô không tỉnh dậy dày vò người ta nữa.

Triệu Dữ nhắm mắt hồi lâu, rất lâu sau mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Anh ta không nhìn cô nữa, quay lưng lại với cô.

Trước khi trời sáng, Triệu Dữ thức dậy, đi sang phòng đối diện tuần tra một lần.

Khi đến phòng của Thân Đồ Bộ, tất cả mọi người đều đang nghiêng đầu tựa vào góc giường để nghỉ ngơi,nhìn thì không có gì khác thường. Triệu Dữ khẽ khép hờ mắt lại, rồi đi sang ngồi xổm xuống.

Bây giờ có lẽ gần bốn giờ sáng, cũng là lúc mọi người ngủ say nhất.

Thân Đồ Bộ bị chú ý tới thì da đầu có chút lạnh toát, nhưng kìm nén không mở mắt ra.

Ánh mắt Triệu Dữ trở nên nghiêm nghị, bỗng nhiên lại ra tay với Thân Đồ Bộ. Phản ứng của Thân Đồ Bộ cũng nhanh, đưa tay ra đỡ đòn theo tiềm thức. Triệu Dữ không biết đánh nhau, nhưng anh ta trẻ tuổi cường tráng, có nhiều ưu thế hơn so với Thân Đồ Bộ hai ngày chưa được ăn cơm, còn bị trói hai đêm liền, chẳng mấy chốc thì đã áp chế được anh ta.

Thân Đồ Bộ lại lớn tiếng chửi nói: “Trời má Triệu Dữ, bà mày!”

Chỉ xém một chút nữa! Bọn họ có thể đánh bại đám người Triệu Dữ để chạy trốn mất rồi.

Tác giả có điều muốn nói:

Hỏi: Bị chọc ghẹo đến quen rồi thì sẽ có phản ứng như thế nào?

Đáp: Cho dù đêm nay lửa đốt cháy phòng, đốt cháy đến giường, đốt cháy chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không trả lời Kỷ Đại Ninh một câu nào.

Hỏi: Nếu như vẫn tiếp tục bị chọc ghẹo thì sao?

Đáp: Ra tay.

—-