Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đám đàn em của Thân Đồ Bộ thấy đại ca của mình bị bắt, họ cũng không thể giả vờ ngủ được nữa, lần lượt mở mắt ra.

Triệu Dữ thấy dưới chân mình có một đoạn dây thừng bị đứt, và một mảnh sắt trên người của Thân Đồ Bộ. Cũng không biết Thân Đồ Bộ lấy thứ này từ đâu ra, rồi dùng nó cắt sợi dây thừng ở giường cả đêm, những người đi tuần tra buổi đêm trước mặt đều không phát hiện ra điều này.

Thân Đồ Bộ vừa cắt đứt sợi dây thừng, trong lòng vô cùng vui vẻ, còn chưa kịp cởi trói cho mấy đứa đàn em thì Triệu Dữ đã đi vào phòng, Thân Đồ Bộ tức muốn ói máu.

Triệu Dữ lại bắt đầu trói chặt anh ta lại.

Gân xanh nổi đầy gương mặt của Thân Đồ Bộ, đôi mứt đào hoa của anh ta ngập tràn hận thù: “Sao anh lại biết?”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Tôi không biết, nhưng mà loại người như các anh, sao lại có thể đi ngủ hết được chứ, đến có người vào phòng kiểm tra mà các anh lại chẳng có phản ứng gì. Lần sau có giả vờ, thì nhớ là nên có hai người bị “đánh thức”, tiếc rằng, có lẽ các anh không có lần sau nữa rồi.”

Những người lăn lộn ngoài giang hồ, nếu đến chút sự cảnh giác này cũng không có, thì không biết sớm đã chết bao nhiêu lần rồi.

Triệu Dữ đá Thân Đồ Bộ trở lại góc giường, lần này anh ta không còn tâm trạng ngủ tiếp nữa, đi gọi mấy người anh Xuyên tỉnh lại, mọi người đều giám sát kĩ đám người Thân Đồ Bộ.

Lý Tráng nghe có chuyện như vậy xảy ra thì đầu đổ đầy cả mồ hôi, nếu như Triệu Dữ không phát hiện, để Thân Đồ Bộ cởi trói cho từng người một, thật không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Triệu Dữ tự mình canh chừng đám người đó một chút, lúc trời sáng, anh ta nhớ ra trong phòng còn có một Đại Ninh đang đánh giấc ngon lành thì nói với anh Xuyên: “Mọi người cứ canh chừng người cho kĩ càng.”

Anh Xuyên nhanh chóng gật đầu.

Triệu Dữ đi về phòng, Đại Ninh vẫn đang còn ngủ, tuy rằng cô xấu xa đủ điều, nhưng lúc ngủ cô lại rất có quy tắc, hai tay cô đặt lên bụng, hàng lông mi dài rủ xuống, hít thở cũng rất có quy luật.

Triệu Dữ gọi cô dậy: “Thức dậy ăn sáng, chúng ta sắp xuất phát rồi.”

Đại Ninh nghe thấy có đồ ăn thì lồm cồm bò dậy, có một cọng tóc dựng đứng trên đầu cô, Triệu Dữ nhìn sang chỗ khác, anh ta cũng không nhắc nhở cô.

Sau khi cô từ từ vệ sinh xong cả thì Triệu Dữ lấy một đôi giày ra: “Đến đây mang vào.”

Đại Ninh nhìn rõ đôi giày trong tay anh ta, bỗng nhiên cô lại thấy không buồn ngủ nữa, cô nhìn vào đôi giày vải bố màu đen đó một cách khó tin.

“Anh cho tôi mang cái này đây hả?”

Triệu Dữ cảm thấy không có gì không đúng: “Đôi này thoải mái.”

Đại Ninh lắc đầu liên tục như sóng vỗ vào bờ nói: “Tôi không mang đôi này đâu, tôi thà không mang giày ấy.”

Triệu Dữ sớm đã biết cô sẽ không mang, anh ta gật đầu: “Được thôi, cô ở lại nhà nghỉ, tôi giúp cô gọi cho chú Tiền, để ông ta đón cô về.”

Vốn dĩ chuyện áp giải Thân Đồ Bộ là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cô không đi cũng tốt.

Đại Ninh nhìn anh ta như đang nhìn tra nam: “Anh lại muốn bỏ tôi lại hả?”

Triệu Dữ nói: “Cô nghĩ như thế nào thì nghĩ, có mang hay không?”

Đại Ninh kiên quyết lắc đầu, đôi giày vải xấu như vậy, ai muốn mang thì mang đi.

Triệu Dữ liếc nhìn cô một cái: “Không mang thì ở lại trong phòng, tôi bảo người mang cơm đến cho cô.”

Anh ta nói xong thì đi ra ngoài, không lâu sau có nhân viên ở nhà nghỉ bưng cơm sáng đến, lần này Đại Ninh đã biết không ăn thì sẽ đói, nên đã ăn nửa phần cháo và bánh bao.

Thanh Đoàn vẫn còn đang khuyên Đại Ninh mang giày vải: “Cô không mang thì đám người Triệu Dữ sẽ đi đó, đến lúc đó Đỗ Điềm vun đắp tình cảm với Triệu Dữ thì phải làm sao?”

Đại Ninh rất tức giận: “Xấu như vậy, cậu muốn mang thì mang đi.”

Thanh Đoàn ấm ức hét vào mặt cô: “Nếu như tôi có chân thì tôi đã mang rồi!”

Đại Ninh vứt cái thìa đi, hét lớn tiếng hơn nữa: “Không có chân thì cậu nói cái gì chứ, tôi không mang đó, tôi tức chết mất!”

“...”

Được, cô cứ ở đây nhìn bọn họ rời đi đi.

—-

Ở sảnh lớn, Triệu Dữ đếm lại số người.

Phát hiện giờ chỉ còn thiếu Đỗ Điềm và Đại Ninh nữa thôi, anh ta im lặng một hồi, Lý Tráng nhanh chóng nói: “Để tôi đi gọi Đỗ Điềm.”

“Đi đi”

Trang Hoành Tu hỏi: “Cô Kỷ đâu? Chị ấy không đi với chúng ta nữa hả?”

Gương mặt của Triệu Dữ có chút thẫn thờ: “Ừm, cô ấy ở lại, sẽ có người đến đón cô ấy.”

Bây giờ Trang Hoành Tu chỉ nghe theo lời Triệu Dữ, anh ta “ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.

Lý Tráng dẫn Đỗ Điềm đi đến, vẻ mặt anh ta có chút bối rối nhìn về Đỗ Điềm đang đi sau lưng, gương mặt Đỗ Điềm tối sầm, sắc mặt cô ta có hơi khó coi.

Cô ta vừa xuất hiện thì lý hoành tu lập tức nói: “Mùi gì vậy?”

Tất cả mọi người không hẹn mà gặp nhìn sang hướng mùi thối phát ra - Đỗ Điềm.

Đỗ Điềm mím chặt môi, đáng thương nhìn sang phía Triệu Dữ, hy vọng anh ta có thể hiểu được ý của cô ta. Bây giờ cô ta không muốn mở miệng nói chuyện, hễ vừa mở miệng thì cái mùi đó liền trở nên nồng nặc hơn.

Đều tại đứa con gái ngu ngốc Kỷ Đại Ninh kia, cô ta súc miệng đến nửa đêm mà cái mùi thối đó vẫn còn tồn đọng.

Dĩ nhiên Triệu Dữ nhìn thấy ánh mắt của cô ta, nhưng anh ta lại không nói gì, anh ta không tò mò như mấy người khác. Triệu Dữ nói: “Nếu như đã đủ người rồi, thì đi thôi.”

Chính vào lúc mọi người chuẩn bị xuất phát thì “ting” một cái, thang máy bên cạnh mở ra.

Cô gái trẻ trong thang máy vui vẻ chạy đến: “Đã đủ đâu, mọi người quên tôi rồi!”

Cô gái trẻ đi chân trần, trên chân còn mang lắc chuông. Mỗi lần cô di chuyển thì chiếc lắc chuông lại phát ra âm thanh.

Đỗ Điềm nhìn thấy Đại Ninh thì lại nhớ lại thù cũ, ánh mắt cô ta hệt như muốn giết người.

Nhưng cô ta vẫn kiềm chế được sự tức giận, cô ta biết giờ mà đôi co với Kỷ Đại Ninh thì cũng không có ích lợi gì. Dù người đàn ông có hiền lành chất phác đến đâu thì họ cũng là giống loài yêu bằng mắt, bây giờ trong miệng cô ta có mùi thối lạ, không thể tiếp tục đạp đổ hình tượng của mình nữa.

Đỗ Điềm khẽ nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến Kỷ Đại Ninh phải trả giá cho hành động tối qua của mình.

Lúc đó trừ Đỗ Điềm ra thì ba mươi ba người con trai đều đang nhìn vào đôi chân trần ngọc ngà, trắng như tuyết của Đại Ninh, ánh mắt của họ từ từ trở nên trống rỗng.

Đến Thân Đồ Bộ còn không ngờ rằng bàn chân của con gái lại có thể đẹp đến mức độ này.

Gương mặt của Triệu Dữ tối sầm lại, anh ta lạnh lùng nhìn cô, như thể nghiến răng nói ra mấy chữ: “Kỷ Đại Ninh.”

Đại Ninh nghe giọng nhận ra người, cô đã tìm ra được Triệu Dữ bên trong đám người, cô vui vẻ trả lời: “Có mặt! Bây giờ thì đã đủ người rồi, chúng ta đi thôi.”

Triệu Dữ: “Đôi giày của cô đâu rồi?”

“Xấu như vậy thì dĩ nhiên đã vứt đi rồi.”

Triệu Dữ hít một hơi thật sâu, ra lệnh nói: “Đi thôi.”

Không ai nhúc nhích, mọi người vẫn đang nhìn vào đôi chân ngọc của Đại Ninh chưa kịp hoàn hồn, đến Trang Hoành Tu mới mười lăm tuổi cũng không nhịn được phải nuốt nước bọt.

Triệu Dữ thấp giọng nhắc lại lần nữa: “Tranh thủ thời gian, mau đi thôi!”

Mọi người như vừa nằm mơ tỉnh dậy vậy, nhanh chóng đi lên xe.

Đại Ninh vừa muốn đi lên ngồi cùng xe với mấy người anh Xuyên thì đột nhiên bị Triệu Dữ kéo tay áo lại, cô quay đầu lại, vô cùng thắc mắc hỏi: “Anh kéo người ta làm gì chứ?”

“Cô đi ra sau ngồi.”

Chiếc xe ở đằng sau chính là xe vận chuyển đồ đạc, Triệu Dữ quăng thân đồ phong bị trói vào thùng chở đồ phía sau, rồi lại kéo Đại Ninh lên xe.

Gương mặt anh ta tối sầm ngồi cạnh Đại Ninh, dạy dỗ cô: “Ai cho cô chưa mang giày vào mà đã ra ngoài chạy lung tung hả, con gái có thể như vậy hay sao?”

Đại Ninh trả lời nói: “Ai bảo anh mua đôi giày xấu như vậy chứ! Nếu như anh mua đôi nào đẹp hơn chút thì tôi nhất định sẽ mang rồi, để như vậy lạnh chân quá.”

Dù sao nói tới nói lui cũng đều do Triệu Dữ sai cả, anh ta im lặng hồi lâu rồi xuống nước, thấp giọng nói: “Tháo cái đồ trên chân cô xuống đi.” Cái thứ đó, cũng không biết tại sao, khiến trong đầu đàn ông lại liên tưởng đến những chuyện xấu xa.

Đại Ninh thấy anh ta rất kì lạ: “Tôi thích cái này, không muốn tháo.”

Triệu Dữ thương lượng với cô: “Đợi khi đến huyện Huân rồi thì tôi sẽ mua giày đẹp cho cô.”

“Thật hả?”

“Thật đó.”

Đại Ninh nghiêng đầu cười: “Vậy thì tôi cũng không tháo xuống.”

“...”

Triệu Dữ cũng lười nói nhảm với cô, anh ta nắm lấy cái chân ngọc đó, chạm vào chiếc lắc chuông trên mắt cá chân của cô.

Đại Ninh cố gắng vùng vẫy, thấy chiếc lắc chân sắp bị tháo ra thì cô rất sốt ruột, mắng anh ta: “Triệu Dữ, cái tên xấu xa nhà anh, trên giường là một người, xuống giường lại một người khác, xuống khỏi giường thì anh bắt đầu bắt nạt người ta, còn cướp lắc chuông của người ta nữa!”

Tài xế đang ngồi ghế trước lái xe và Thân Đồ Bộ đang nằm trong thùng chở đồ thấy có điều kỳ lạ thì liền lắng tai nghe.

Triệu Dữ nghiến răng: “Kỷ Đại Ninh, cô đừng có ăn nói bừa bãi. Hồi nào, tôi…”

Nói đến đây thì anh ta không nói gì nữa. Đại Ninh đạp vào vai anh ta một cái, Triệu Dữ im lặng lùi ra, lần này anh ta cũng không cướp chiếc lắc chân của cô nữa.

Anh ta tuyệt vọng, cũng tự kiểm điểm lại mình, tối hôm qua anh ta không nên không kiềm chế được.

Đại Ninh chỉnh sửa váy áo lại, thấy Triệu Dữ bỏ cuộc thì cô cúi đầu xuống nhìn xem trong túi còn kẹo hay không. Chỉ còn lại có hai viên kẹo, cô quyết định không chia cho Triệu Dữ, tự mình ăn hết.

Cô không gây rối thì trên xe lại trở nên yên tĩnh.

Đại Ninh ăn kẹo xong thì lại thấy buồn chán, cô không nhịn được mà nhìn sang Triệu Dữ. Anh ta đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng anh ta không được tốt lắm.

Cô đến gần Triệu Dữ, nhìn anh ra hồi lâu, rồi khẽ nhét vỏ kẹo vào bên trong túi quần của anh ta.

Được rồi, bây giờ vấn đề vứt rác ở đâu đã được giải quyết rồi.

“...” Con ngươi của Triệu Dữ không hề động đậy, anh ta hô hấp bình thường.

Thì ra khi con người bị dồn đến cùng cực sẽ bình tĩnh vô cùng.

—-

Cả đoạn đường, một đám người vẫn ngồi lì trong xe, bữa trưa cũng ăn trong xe, cơm vẫn là cơm hộp do chú Tiền chuẩn bị. Người dân nhận lấy đồ ăn thì vô cùng vui vẻ.

Với bọn họ mà nói, chuyến đi lần này cũng rất đáng, không những được ở trong nhà nghỉ đắt đỏ lộng lẫy, mà còn có thịt để ăn, đồ ăn trong hộp cơm vừa ngon vừa nhiều.

Đến phiên Đại Ninh thì cô không mấy vui vẻ.

Cô có thói quen ăn ngon mặc ấm, bây giờ lại phải ăn loại cơm hộp nhiều vị long tung thế này, cô không hề ăn một miếng nào.

Triệu Dữ khẽ cau mày, anh ta không hề nói gì, gấp miếng thịt bò trong hộp của mình đưa cho cô.

Đại Ninh không cảm kích chê nói: “Trên đũa của anh có nước bọt!”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Hôn cũng hôn rồi, bao giờ cô mới hết có ý chê bai đây.”

Đại Ninh vừa nghĩ cũng thấy đúng, cô vui vẻ ăn hết thịt, rồi lại ăn thêm hai miếng dưa leo, cơm trong hộp thì không hề động đến.

Nếu như là triệu bình hay Triệu An An thì nhất định sẽ không lãng phí như thế. Cho dù chỉ là những đứa bé nhưng tụi nó cũng sẽ ăn hết sạch.

Triệu Dữ không nói gì Đại Ninh, anh ta biết có người sẽ cảm thấy đây là chuyện thường tình, chuyện này chẳng qua chỉ là sự khác biệt trong điều kiện và cách sống của mỗi người thôi.

Triệu Dữ cúi xuống nhìn vào tấm bản đồ của huyện huân trong tay mình, trông anh ta có chút thẫn thờ.

Cũng chính bởi vì như thế, hết lần này đến lần khác, anh ta đều tự dặn dò bản thân mình, anh ta và Kỷ Đại Ninh, vĩnh viễn là người của hai thế giới khác nhau.

Kỷ Đại Ninh xuất thân cao quý, thì có thể kiêu ngạo tùy hứng.

Anh ta có xuất thân nghèo hèn, chỉ có thể chọn cách trèo lên cao.

Cũng may đi hết chuyến xe này thì đến tối bọn họ có thể đi đến huyện Huân rồi. Trang Hoành Tu là người vui vẻ nhất. Về đến đây cũng có nghĩa là anh ta đã kết thúc hoàn toàn cuộc sống làm con tin suốt nửa tháng trời, an toàn quay về nhà.

Nhà anh ta nằm ở một tiểu khu giàu có, huyện trưởng Trang lại là một quan chức trong sạch, nhà mẹ của bà Trang giàu có, cả nhà họ sống cũng không khó khăn gì.

Vì chuyện con trai bị bắt đi, nên huyện trưởng Trang và bà Trang đã lo lắng nửa tháng trời, hầu như ngày nào bà Trang cũng khóc, khi có được thông tin con trai đã trở về bình an thì bà Trang vui mừng vô cùng, sớm đã sắp xếp hết mọi thứ.

Hai xe cảnh sát đã đứng đợi sẵn, họ đổi mấy sợi dây thừng trên tay đám người Thân Đồ Bộ thành còng số tám, giải tất cả mấy người họ lên xe.

Bà Trang ôm lấy Trang Hoành Tu, không nhịn được mà bật khóc.

Trang Hoành Tu ngại ngùng nói: “Mẹ à, đừng khóc nữa, con đã không có chuyện gì nữa rồi.”

“Mẹ là đang vui, đang vui đó.”

Triệu Dữ thấy chuyện đã xong, muốn dẫn người rời đi thì Trang Hoành Tu liền lên tiếng nói: “Anh Dữ, đợi đã. Bố à, con giới thiệu với bố một chút, đây chính là Triệu Dữ, chính anh ấy đã cứu con, còn bắt được đám người thân đồ phong nữa.”

Đại Ninh không có giày, cô ngồi trong xe nhìn xem kẻ may mắn làm thế nào để gây dựng cơ đồ.

Cô nhìn thấy có nhiều người hộ tống Trang Hoành Tu như vậy, nhưng anh ta chỉ nhắc đến Triệu Dữ, đây chính là sự mê hoặc nhân cách của những người may mắn đây. Chứ nếu không sao Trang Hoành Tu lại không khen ngợi Lý Tráng lực lưỡng kia chứ?

Huyện trưởng trang nghe vậy thì liền dò xét người thanh niên này.

Hai mắt Triệu Dữ rất sáng, với con gái mà nói thì anh ta rất đẹp trai. Còn với người trung niên như huyện trưởng trang thì thấy ánh mắt của anh ta rất lanh lợi, trông rất kiên định.

Phong thái trong linh hồn của Triệu Dữ, đừng nói đến huyện trưởng trang, đến cả ông chủ kỷ bôn ba nửa đời trên thương trường cũng không nhận thấy sự sai sót gì.

Huyện trưởng trang nói liên tiếp mấy chữ “Tốt”, cảm kích cầm lấy tay của Triệu Dữ.

“Cảm ơn đồng chí Triệu nha, mọi người đều đã cực khổ rồi. Hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm, cảm ơn mọi người đã cứu Hoành Tu, lại còn bắt được đám người Thân Đồ Bộ nữa, đây là chuyện lập được công lớn!”

Ông ta không chỉ là huyện trưởng, mà còn là một người bố đang thật tâm nói lời cảm ơn.

Triệu Dữ cảm ơn rồi từ chối ý tốt của ông ta: “Người dân trong thôn đều đang vội quay về thu hoạch vụ mùa mùa thu, huyện trưởng Trang, chúng tôi không ăn cơm đâu.”

Huyện trưởng Trang nói :”Như vậy thì đâu có được, đây đâu chỉ là chuyện cảm ơn, về chuyện của thân đồ phong, còn phải nhờ mọi người ghi chép lại một phen, ngày mai người của cục sẽ đến để đón mọi người, còn có…”

Ông ta ngừng lại, suy nghĩ một hồi: “Thân Đồ Bộ là người có liên can đến kẻ phạm tội trong huyện, mọi người đã cống hiến nhiều cho xã hội như thế, nhận thưởng là điều đương nhiên.”

Gương mặt của thôn dân sáng bừng lên, họ không bao giờ ngờ đến còn có chuyện tốt như này!

Triệu Dữ khá ngạc nhiên, anh ta không từ chối nữa, đồng ý nói: “Vậy làm phiền bác rồi.”

—-

Buổi tối huyện trưởng đãi cơm ở nhà hàng.

Trước khi xuất phát thì Triệu Dữ đã đến tìm Trang Hoành Tu: “Em trai Trang, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”

Tranh hoành tu rất sùng bái anh ta, nhanh chóng nói: “Được được được! Anh Dữ cứ nói đi!”

Triệu Dữ trầm ngâm một hồi: “Có thể nào giúp tôi đi mua một đôi giày nữ xinh đẹp mềm mại được hay không, tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”

Trong ký ức của anh ta, những cô gái trong thôn hoặc là sẽ mang giày vải, hoặc là sẽ mang ủng, người bày vẽ như Kỷ Đại Ninh, có lẽ cả đời này anh ta chỉ gặp được một người như vậy.

Trang Hoành Tu nhớ lại đôi chân ngọc của cô cả thì khẽ ho một tiếng.

“Anh Dữ đừng khách sáo mà, anh cứu em một mạng, em báo đáp còn không kịp nữa. Yên tâm đi, cứ giao cho em, em đi nói với mẹ một tiếng, để mẹ chuẩn bị giày cho cô cả ha.”

Triệu Dữ gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.” May là anh ta đã bị Kỷ Đại Ninh hành hạ đến chai mặt rồi, bây giờ nghe đến chuyện phải làm phiền đến bà Trang, mà anh ta cũng không thấy ngại.

Tác giả có điều muốn nói:

Đại Ninh: “Triệu Dữ, cái tên xấu xa nhà anh, trên giường là một người, xuống giường lại một người khác, xuống khỏi giường thì anh bắt đầu bắt nạt người ta.”

Triệu Dữ: “Kỷ Đại Ninh, cô đừng có ăn nói bừa bãi. Hồi nào, tôi…”

Ngừng nói.

Tài xế (đột nhiên hiểu ra): Khà khà.

Thân Đồ Bộ (đột nhiên hiểu ra): Khà khà.