Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bà Trang nghe thấy yêu cầu của con trai thì tận tâm chuẩn bị một đôi giày vừa đẹp vừa mềm, tính tình bà ta hiền hoà không làm cao, từ mình đem giày đến cho cô gái ngồi trong xe.

Vốn dĩ bà ta tưởng đây chỉ là cô gái được sinh ra ở thôn, nhưng khi vừa nhìn thấy Đại Ninh, bà Trang liền biết bản thân mình đã sai rồi.

Đều là người được nuôi dạy trong gia đình giàu có, người con gái trước mắt còn sang trọng hơn bà ta. Nhìn thì có vẻ tuổi tác cô gái trẻ không lớn, ánh mắt long lanh ngấn nước, váy cô mặc trên người lại hàng limited trong mùa này, cô đang tò mò nhìn bà ta.

Bà Trang cười cười nói:”Bác là mẹ của Hoành Tu, bác mang giày đến cho cô đây.”

Đại Ninh nhận lấy đôi giày, cô phát hiện đây là một đôi giày màu kem tối giản, cô vừa nhìn liền thấy thích, thế là ngọt ngào nói: “Bác biết nhìn hàng thật ạ!”

Cô rất ít khi nói cảm ơn, nhưng khi cô nói lời ngọt ngào thì khiến người ta thấy vui hơn nhiều

Bà trang nói: “Con thích là được rồi, xem xem có hợp hay không.”

Đại Ninh thay giày, cuối cùng cô cũng được giải phóng khỏi chiếc xe, cô vui vẻ hỏi: “Chúng ta sắp ăn cơm tối rồi ạ?”

Bà Trang thấy cô ngây thơ hoạt bát thì lại nhớ đến đứa cháu gái của mình, bà ta cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng: “Đúng vậy, cô Kỷ có thích ăn món gì hay không? Để bác đi đặt trước này.”

Đại Ninh nghe vậy thì không hề do dự gọi vài món ngon.

Bà Trang ghi chú lại, bà ta nhìn sang Triệu Dữ lẫm liệt uy phong đang ngồi nói chuyện với huyện trưởng Trang ở chỗ xa, đột nhiên lại tò mò hỏi Đại Ninh: “Con với cậu trai họ Triệu đó có mối quan hệ gì với nhau?”

Đại Ninh suy nghĩ: “Không có quan hệ gì cả ạ.”

Bà Trang hơi ngạc nhiên, nghe nói Triệu Dữ rất quan tâm cô Kỷ, vốn dĩ tưởng quan hệ của bọn họ rất sâu sắc, không ngờ lại không giống những gì bà ta nghĩ. Trong lòng của bà Trang suy nghĩ gì đó, bà ta nắm lấy tay của Đại Ninh, dẫn cô đến nhà hàng trước.

Lúc ăn cơm tối, thôn dân ngại ngùng ngồi trước bàn ăn, bọn họ sinh sống ở nơi nhỏ hẹp, gặp mặt huyện trưởng một lần còn khó, huống hồ gì ngồi ăn cơm chung một bàn?

Triệu Dữ thì lại vô cùng ung dung, huyện trưởng đánh giá cao năng lực anh ta, ông ta phát hiện người thanh niên miền núi này có suy nghĩ rất độc đáo, không nhịn được phải nói thêm mấy câu với anh ta, không ngờ càng nói càng cảm thấy ăn ý với anh ta.

Trông Trang Hoành Tu rất vui: “Con đã nói là anh Dữ rất giỏi rồi mà.”

Cả cái huyện này, không ai dám nói như đinh đóng cột là không cần phí một binh một tốt sẽ bắt được đám người Thân Đồ Bộ về đây.

Nhà họ Thân Đồ toàn là người xấu xa, dư sức để xử bắn họ vì những chuyện họ từng làm.

Triệu Dữ nói chuyện với huyện trưởng, rồi cũng phân tâm đi xem Đại Ninh, cô rất tự nhiên, ngồi chung với bà Trang, chỉ huy phục vụ rót trà sữa cho cô.

Nếu mà so ra thì Đỗ Điềm lại càng khó chịu hơn, đã một ngày trôi qua, mùi hương trong miệng cô ta cũng được xem như đã nhạt bớt, nhưng vừa mở miệng cũng sẽ ngửi thấy thôi. Vì giữ hình tượng, Đỗ Điềm chỉ có thể nhịn không ăn cơm, duy trì nụ cười dịu dàng trên môi. Đỗ Điềm nhìn thấy Triệu Dữ đã bước đầu đi vào trong con đường thành công thì càng không muốn dễ dàng từ bỏ anh ta.

Huyện trưởng tiết lộ một chuyện cho Triệu Dữ biết: “Thân đồ phong chính là phạm nhân mà cảnh sát đề nghị sẽ có thưởng cho ai bắt được ở huyện chúng tôi, cũng là tên tội phạm có hiềm nghi có mức thưởng cao nhất từ trước đến giờ. Số tiền được công bố ra ngoài ngày một tăng lên, tôi nhớ thì bây giờ có khi được tới ba tỷ rồi ấy.”

Vừa nghe thấy con số này thì trong lòng Triệu Dữ vô cùng bất ngờ, nhưng mặt anh ta lại không có thể hiện cảm xúc gì, anh ta chỉ gật gật đầu.

Mới ăn được nửa bữa cơm thì có một cô gái mặc một chiếc áo khoác thơm thoang thoảng từ ngoài bước vào. Trông cô ta vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn thấy cô ta thì Trang Hoành Tu hét lên: “Chị họ.”

Chị họ của Trang Hoành Tu tên là Lam Dung Dung.

Lam Dung Dung vui vẻ nói: “Hoành Tu, em thật sự đã bình an quay về rồi!”

Trang Hoành Tu khẽ gật gật đầu, thái độ của anh ta không nhạt đi, anh ta không xa lánh, nhưng cũng không ra vẻ thân mật.

Bà Trang thì lại rất vui mình: “Dung Dung, đến đây ngồi này.”

Khi nghe đến cái tên “Dung Dung” này thì Đại Ninh không có phản ứng gì, vẻ mặt của Đỗ Điềm lại có hơi khác, cô ta nhìn chằm chằm vào Lam Dung Dung.

Thanh Đoàn nhanh chóng giải thích cho Đại Ninh hiểu: “Trong bản gốc thì Lam Dung Dung thích nam chính Triệu Dữ, cô ta đã giúp đỡ anh ta không ít khó khăn, nếu dùng ngôn ngữ của loài người các cô để miêu tả thì dùng cái chữ gì ấy nhỉ, hồng nhan tri kỷ đó.”

Mấy tảng văn nam tần văn rất thích viết theo kiểu này, một khi nam chính gặp khó khăn thì sẽ có không ít người chạy đến giúp đỡ anh ta. Xem ra kịch bản chính được viết từ lúc áp giải Thân Đồ Bộ đây mà.

Đại Ninh nhìn sang, quả nhiên ánh mắt của Lam Dung Dung đã dán lên người Triệu Dữ, lúc đó có nhiều người như thế, người đẹp nhất là Đại Ninh, người có địa vị nhất là huyện trưởng Trang, nhưng khi ánh mắt của Lam Dung Dung nhìn thấy Triệu Dữ, thì chỉ nhìn mỗi Triệu Dữ nữa thôi. Cuối cùng Đại Ninh đã có cảm giác bản thân mình thật sự đang sống trong một quyển nam tần văn.

Lam Dung Dung: “Người này là…”

Bà Trang nhanh chóng giới thiệu sơ về Triệu Dữ cho Lam Dung Dung biết, Lam Dung Dung lễ phép cười nói: “Thì ra là người đã cứu Hoành Tu ha.”

Cô ta di chuyển ánh nhìn, nở nụ cười vô cùng vui vẻ, Đỗ Điềm thấy vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, tức giận nắm chặt nắm đấm.

Triệu Dữ gật đầu: “Chào cô Lam.”

Đại Ninh chống cằm như đang xem diễn kịch. Cô thấy Đỗ Điềm tức giận thì vô cùng vui vẻ.

Nếu như thật lòng mà nói thì cô không để tâm Triệu Dữ sẽ yêu ai, chỉ cần không phải là Đỗ Điềm, anh ta yêu cô Lam Dung Dung này cũng được.

Triệu Dữ cảm nhận thấy ánh nhìn của Đại Ninh, đứng cách một cái bàn nhìn cô từ đằng xa.

Sắp ăn xong bữa ăn này rồi, Lam Dung Dung nói: “Mọi người đến đúng lúc lắm, tối ngày hôm nay huyện chúng tôi ăn một bữa lễ truyền thống, rước thần tài, cầu nguyện cho vụ mùa mùa thu, ngoài chuyện này ra thì còn có múa lân, triển lãm hoa trong cửa sổ, vô cùng náo nhiệt, vừa hay tôi đang rảnh, để tôi dẫn mọi người đi xem thử nhé.”

Triệu Dữ vừa định từ chối thì mắt Đại Ninh liền sáng lên, cô gật đầu: “Được thôi, được thôi! Tôi muốn đi xem thử ấy, cô dẫn tôi đi đi.”

Lam Dung Dung nghe cô nói chuyện thì di chuyển ánh nhìn trên người Triệu Dữ, quay đầu lại nhìn về cô gái đẹp nhất lúc đó.

Lam Dung Dung có ý đồ khác, vốn dĩ không phải cô ta muốn dẫn Đại Ninh đi, mà cô ta vừa gặp Triệu Dữ thì đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nếu như Đại Ninh đã nói vậy, cô ta không đồng ý cũng không được, thế là mỉm cười đồng ý nói: “Được thôi.”

Triệu Dữ cảnh cáo nói: “Kỷ Đại Ninh.”

Đại Ninh không chịu nghe lời anh ta: “Vốn dĩ tôi đến huyện Huân là bởi nghe nói chỗ này chơi vui lắm.” Có nhiều phong tục, mà cũng có nhiều đồ ăn nữa.

Huyện trưởng Trang nhìn không ra mùi thuốc súng giữ mấy người bọn họ, nhiệt tình nói: “Huyện Huân rất náo nhiệt, mấy người trẻ các người có hứng thú thì có thể đi vòng vòng xem thử.”

Mấy người thôn dân không chịu đi, mấy người trai trẻ nhanh chóng lắc đầu. Bọn họ đã rất khó chịu, muốn về nhà lắm rồi.

Sau khi ăn xong thì Đại Ninh kéo Lam Dung Dung đi: “Đi đi, chúng ta đi thôi.”

Lam Dung Dung định đi khuyên Triệu Dữ, Triệu Dữ cau mày, không biết làm thế nào Đại Ninh mới nghe lời. Không đi trông chừng cô thì lại sợ cô lạc mất, nhưng mà đi theo thì lại khiến người ta tức giận.

Cô không thể ngồi yên một ngày được hay sao?

Đám anh Xuyên không đi xem hội thì quay về nhà nghỉ theo sự sắp xếp của huyện trưởng.

Đại Ninh nhớ ra chuyện gì đó, lại chạy ngược về, ngẩng mặt nhỏ lên chìa tay với Triệu Dữ: “Người ta không có mang theo tiền, anh đưa đây một ít đi.”

Triệu Dữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi cũng không có tiền, vừa hay, cô đừng chạy lung tung.”

Đại Ninh khịt khịt mũi bất mãn nói: “Đồ nghèo khổ.”

Cô không có tiền nhưng vẫn muốn đi, quay đầu lại đi với Lam Dung Dung, Triệu Dữ có chút do dự, nhưng vẫn không thể không quan tâm cô, anh ta đi theo hai người con gái.

Đỗ Điềm thấy vậy thì trong lòng vô cùng hoảng loạn, nhưng bây giờ cô ta không dám mở miệng ra, chỉ có thể an ủi bản thân, không sao đâu, có người thích gây chuyện như Kỷ Đại Ninh ở đó thì cho dù có là tuyệt sắc mỹ nhân cũng không thể tiếp cận Triệu Dữ được.

Lúc trước khi có mặt Đại Ninh, bản thân cô ta cũng rất khó bắt chuyện với Triệu Dữ, bây giờ chuyện cũng tương tự, Lam Dung Dung cũng không đạt được ích lợi gì đâu.

Nhưng mà dĩ nhiên Đỗ Điềm không ngờ rằng, Đại Ninh không hề đi theo hai người họ, cô để cho Triệu Dữ và Lam Dung Dung tự đi một chỗ, bản thân cô lại từ mình vừa đi vừa chơi.

Trong lòng Lam Dung Dung mừng thầm, nếu như Đại Ninh không làm phiền thì vừa hay cô ta có thể bắt chuyện với Triệu Dữ, cô hỏi anh ta là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, hoàn cảnh gia đình thế nào.

Triệu Dữ cứ tùy tiện trả lời, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô cả đang đi trước mặt.

Bước đi của Đại Ninh rất nhanh, cô đi len vào dòng người, cô rất xinh đẹp, có rất nhiều người phải quay đầu lại nhìn cô. Bình thường khi cô cả đi dạo phố, muốn mua cái gì thì sẽ mua cái đó, hôm nay cô biết mình không có tiền, mà cũng không có chú Tiền và trương vĩnh phong ở đây, cô rất thích một cái giá đỡ nến cổ điển, cô cầm lên sờ sờ rồi lại quay đầu lại nhìn Triệu Dữ.

Triệu Dữ cau có lạnh lùng nhìn cô.

Cô mỉm cười làm mặt xấu với anh ta, cũng không quan tâm anh ta với Lam Dung Dung đan nói gì, cô bỏ giá đỡ nên xuống chạy vào dòng người, chạy đến phía trước xem múa lân.

Triệu Dữ nhanh chóng chạy theo cô, lúc chạy qua sạp bán giá đỡ nến thì bước chân anh ta dừng lại, cuối cùng vẫn mua cái giá đỡ nến kia về.

Lam Dung Dung nghĩ ra chuyện gì đó thì không được vui cho lắm.

Từ trong câu trả lời của Triệu Dữ, cô ta biết được Triệu Dữ nhỏ tuổi hơn mình, gia cảnh vô cùng nghèo khổ, nhưng mà nhà Lam Dung Dung có tiền, cô ta không để ý đến những chuyện này.

Lam Dung Dung không biết thân phận của Đại Ninh, cứ mặc định cho cô là một cô gái nhà quê, cho dù trên người có mặc đồ xịn sò cỡ nào thì cũng là do cô của cô ta mua tặng. Lam Dung Dung ỷ mình nhà giàu, tự cho mình cao quý, khó khăn lắm cô ta mới vừa ý một người con trai, cô ta không nghĩ rằng Triệu Dữ sẽ từ bỏ một đối tượng tốt như bản thân mình, nhìn thấy sự chú ý của Triệu Dữ cứ đổ dồn lên người Đại Ninh thì trong lòng cô ta thấy không vui.

Đội múa lân đi diễu hành ngang quang, ở thời đại bây giờ, đây đúng là tiết mục truyền thống vô cùng hiếm gặp.

Lam Dung Dung ngăn Triệu Dữ lại, lông mày cô ta hơi nhưỡng lên: “Huyện Huân chúng tôi còn có một loại rượu vô cùng nổi tiếng, tên là Mật Dữu Nhưỡng, Triệu Dữ à, anh có hứng thú đi uống thử hay không?”

“cô Lam à, cảm ơn ý tốt của cô, tôi không uống rượu.”

Gương mặt Lam Dung Dung ngập tràn sự tiếc nuối, cô ta còn muốn nói thêm gì nữa thì sắc mặt Triệu Dữ bỗng thay đổi, anh ta đưa mắt nhìn sang thì thấy người đi đến đi lui, nhưng lại không thấy Đại Ninh đâu nữa.

Anh ta không để tâm đến Lam Dung Dung, nhanh chóng chen chúc vào dòng người để tìm người.

Huyện Huân là một huyện nhỏ xem trọng văn hóa truyền thống, có rất nhiều người đeo mặt nạ khi đi dự lễ hội, những tấm băng rôn rũ xuống từ cửa sổ nối thành hàng, nhìn thoáng qua thì không nhìn rõ ai là ai cả.

Dáng người Triệu Dữ cao, nhưng người lại rất đông, anh ta căn bản không nhìn thấy bóng dáng Đại Ninh.

Anh ta sầm mặt lại, hình như đã hối hận vì đi nói mấy lời khách sáo với Lam Dung Dung, sao vừa nháy mắt một cái thì lại không thấy cô cả đâu nữa rồi?

Lam Dung Dung thấy anh ta sốt ruột thì kéo Triệu Dữ lại, thản nhiên nói: “Anh yên tâm đi, cô Kỷ cũng đâu còn là con nít, cô ấy chơi đã thì sẽ tự mình quay về. Chúng ta…”

Sắc mặt Triệu Dữ rất khó coi: “ Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến huyện Huân, trên người lại còn không có tiền, cô Lam, cô không muốn đi tìm người thì cũng đừng cản đường tôi.”

Không nói đến thức khác, chỉ nói đến vẻ ngoài hồng nhan họa thủy đó của Kỷ Đại Ninh thì khi cô ở ngoài một mình cũng dễ gặp phải nguy hiểm.

Lam Dung Dung bị đẩy ra, cô ta khó tin nhìn sang Triệu Dữ, trong lòng vô cùng tức giận.

Đâu phải cô ta không có người theo đuổi, Triệu Dữ là cái thá gì chứ! Lam Dung Dung quyết tâm không để tâm đến anh ta, quay người rời đi.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì có một con dao bay vụt qua, đám người trở nên hỗn loạn, tiếng hét của Lam Dung Dung như thể mắc kẹt trong cổ họng, Triệu Dữ nhanh tay lẹ mắt kéo cô ta lại, mấy người đàn ông đeo mặt nạ muốn chạy đến kéo Lam Dung Dung đi.

Triệu Dữ đẩy Lam Dung Dung vào trong đoàn múa lân, anh ta lạnh lùng nói: “Thông minh chút đi!”

Lam Dung Dung biết ý nên nhanh chóng đi xuyên qua đám người đó, đám người kia đã mất mục tiêu, không biết họ đã nghĩ gì, có người dùng dao đâm vào người Triệu Dữ.

Triệu Dữ cũng không biết làm sao, chỉ có thể lấy cánh tay cản lại, đột nhiên máy từ tay anh ta tuôn xuống như suối.

Anh ta đá con dao đang định đâm vào bụng mình ra, phát hiện thì ra mấy người này muốn giết anh ta! Trong lòng Triệu Dữ chùng xuống, anh ta thuận tay cầm lấy mấy thứ xung quanh chặn lại, không biết có ai hét lên một câu: “Cảnh sát tới rồi!”

Người trên đường chạy đi tứ phía, mấy người đó nhìn nhau một cái rồi lần lượt rời đi.

Có một chiếc xe cảnh sát dừng lại cách đó không xa, cảnh sát vũ trang lúc này đang đi duy trì trật tự thì không ngờ lại có duyên trùng hợp, khiến Lam Dung Dung và Triệu Dữ tránh được một kiếp nạn.

Có một cảnh sát vũ trang trẻ tuổi chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Dữ cau mày, Lam Dung Dung từ trong dòng người chạy trở về, lo lắng nhìn sang Triệu Dữ: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Triệu Dữ ra hiệu cho Lam Dung Dung kể cho cảnh sát biết về chuyện vừa xảy ra, anh ta nói: “Tôi có một người bạn giờ không thấy đâu nữa, tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện nên tôi đi tìm người trước đây.”

Anh ta ôm lấy cánh tay bị thương, máu đã thấm vào chiếc áo của anh ta, Triệu Dữ đi về hướng Đại Ninh đi xem náo nhiệt, vừa đi vừa hỏi người ta.

Triệu Dữ đi bộ từ triển lãm hoa cửa sổ ở huyện Huân đến đài phun nước hiện đại ở cuối phố, rồi đến cái đèn neon ở phía sau đài phun nước, nhưng anh ta vẫn không thấy bóng dáng Kỷ Đại Ninh đâu.

Lam Dung Dung đuổi theo: “Anh đi tìm bác sĩ trước đi.”

lông mày Triệu Dữ không ngừng cau lại: “Tìm thấy cô ấy trước đã.”

Anh ta tư duy rất nhanh, chẳng mấy chốc thì đã hiểu ra, chuyện ngày hôm nay anh ta gặp phải có liên quan đến Thân Đồ Bộ. Có lẽ đám người đó muốn bắt Lam Dung Dung đi làm con tin để đổi Thân Đồ Bộ về, mà bản thân anh ta lại bắt Thân Đồ Bộ, đã gây ra thù lớn nên bọn họ dĩ nhiên muốn ra tay giết chết anh ta.

lỡ như Đại Ninh gặp phải đám người đó thì không biết sẽ có kết cục gì. Anh ta ôm chặt vết thương, tiếp tục đi về phía trước. Không biết hối hận biết bao nhiêu, hôm nay lại để cô ra ngoài chơi.

—-

Trên cây cầu đèn neon lóe sáng, cô gái tháo chiếc mặt nạ răng nanh xuống, khẽ thở dài.

“Thật tiếc quá, không ai chết cả.”

Máu tươi khẽ chảy ra từ khóe miệng cô, cô ho khan mấy tiếng, xoa ngực và than thở với Thanh Đoàn nói: “Đau quá đi.”

Thanh Đoàn im lặng một hồi, rất lâu nó mới lên tiếng nói: “Tôi đã nói với cô từ sớm rồi, không được có ý đồ hại Triệu Dữ, cũng không được ngăn cản sự phát triển của anh ta. Trong quyển sách này, cô chỉ là một nhân vật siêu phụ, nhưng anh ta lại là người vô cùng may mắn. Triệu Dữ còn chưa xảy ra chuyện thì xém chút cô đã bị luật trời gạt bỏ rồi đó, sau này cô đừng làm mấy chuyện như này nữa, phá vỡ quan hệ giữa anh ta với nữ chính là được rồi. Cô đã quên kiếp trước kết cục của mình và Đỗ Điềm may mắn như thế nào rồi hay sao?”

“Sao tôi biết được chứ?” Đại Ninh lau sạch máu tươi trên má, giọng nói có chút vui vẻ: “Tôi vốn cứ tưởng là Lam Dung Dung xảy ra chuyện, anh ta sẽ không có động lực đi ra khỏi chỗ này, những đàn em lưu lạc bên ngoài của Thân Đồ Bộ chẳng giúp ích được gì cả.”

Rõ ràng cô đã tiết lộ thông tin ra ngoài, nhưng những người dưới trướng Thân Đồ Bộ không kịp đuổi theo xe, mà cũng không cứu được Thân Đồ Bộ, Bây giờ bắt Lam Dung Dung cũng thất bại, mà cũng không giết được Triệu Dữ.

Quả nhiên những nhân vật nhỏ đều bị giam cầm bởi những quy tắc trong quyển sách, khó làm chuyện lớn được.

Thanh Đoàn im lặng hồi lâu, nó nghẹn ngào nói: “Tôi vốn tưởng cô có tình cảm với Triệu Dữ, suy cho cùng… anh ta đối xử với cô không tệ mà.” Nhưng mà lúc Đại Ninh quyết định mượn tay người khác giết Triệu Dữ, đến Thanh Đoàn cũng không kịp phản ứng.

Thanh Đoàn suy nghĩ, nó ấp a ấp úng nói: “Trên đường xuất hiện mảnh sắt trên người Thân Đồ Bộ, có phải cô đưa nó cho anh ta hay không?” Lúc đó nó không để ý, sau này nhớ lại, hình như Đại Ninh thật sự có cơ hội giở trò. Sau đó Đại Ninh còn trì hoãn Triệu Dữ thêm một khoảng thời gian, nếu như không phải nam chính cảnh giác, Thân Đồ Bộ không tranh giành nổi, thì có lẽ đám người đó đã chạy mất rồi.

Một khi nam chủ đánh mất cái cơ hội Thân Đồ Bộ này thì có lẽ phải viết lại vận mệnh của anh ta.

Đại Ninh chớp mắt cười, như thể cô nghe không hiểu Thanh Đoàn đang nói gì vậy.

“Tôi muốn đi tìm anh ta rồi.”

Cô quăng miếng mặt nạ xuống, chạy xuống cầu như không có chuyện gì xảy ra.

Ở chỗ sáng nhất dưới ánh đèn, Triệu Dữ chặn một người phụ nữ trung niên lại hỏi: “Xin hỏi cô có gặp một người con gái cao chừng này, trông rất xinh đẹp hay không?”

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía đầu cầu, chìa tay ra chỉ nói: “Có phải cô ấy hay không?”

Triệu Dữ quay đầu lại, trong màn đêm rực rỡ, Đại Ninh nhẹ nhàng chạy về phía anh ta, không vui mà than trách nói: “Triệu Dữ, anh đi đâu vậy, anh lớn như vậy rồi mà còn đi lạc được hả!”

Triệu Dữ đã nghe quen những lời chỉ trích ác độc của cô. Thấy cô không bị gì cả, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy choáng váng và kiệt sức.

Cô nắm lấy cánh tay của anh ta, khẽ dụi mắt nói: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn về nhà đi ngủ.”

Triệu Dữ thấp giọng nói: “Ừm, đi thôi.”

Máu của anh ta đã thấm vào trong áo, môi lại trắng bệch, nhưng nếu như Đại Ninh không phát hiện thì anh ta cũng không nói.

Hai người đi về thì gặp được Lam Dung Dung.

Lam Dung Dung tức giận khi gặp được Đại Ninh: “Tôi đã nói cô ấy không bị sao rồi! Triệu Dữ à anh bị thương nặng như vậy, chúng ta đi bệnh viện trước đi.”

Đại Ninh nghe vậy thì bối rối nhìn sang Triệu Dữ, anh ta cúi xuống bình tĩnh nói: “Không sao.”

Cuối cùng Đại Ninh cũng nhìn thấy cánh tay đẫm máu của anh ta, cô khẽ chạm vào cánh tay đung đưa đó, nhìn cô có chút buồn, cô dằn vặt một hồi, cuối cùng lên tiếng hỏi anh ta: “Anh có đau hay không? Bây giờ tôi không ngủ nữa, đi bệnh viện đi.”

Trong mắt anh ta có chút vui vẻ: “Không đau nữa rồi.”