Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 25. Có phải bị mù rồi hay không?

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngày hôm sau, lúc cục trưởng Khang và huyện trưởng Trang của huyện Huân đến, đám người Triệu Dữ đang ăn sáng.

Sau khi mấy người họ làm quen với nhau xong thì vẻ mặt cục trưởng Khang nghiêm trọng hỏi: “Tôi nghe cô Lam nói tối qua các cậu đã gặp phải côn đồ, bọn họ còn ra tay với các cậu nữa đúng không?”

Triệu Dữ suy nghĩ một hồi: “Có lẽ bọn họ không phải là những tên côn đồ bình thường đâu, lúc đầu mục tiêu của bọn họ là bắt cóc cô Lam, sau đó mới quyết định giết tôi.”

Cục trưởng Khang và huyện trưởng Trang nhìn nhau một cái: “Có đến tám chín phần là những người chạy thoát khỏi nhà họ Thân Đồ làm ra, khoảng thời gian này tôi sẽ cho người tuần tra, nhanh chóng bắt giữ bọn họ.”

Trong mắt những con cá lọt lưới này không hề có luật pháp, nhiều tội phạm ở ngoài thực sự rất nguy hiểm.

Cục trưởng Khang nói: “Viện kiểm sát đã chuẩn bị tố cáo đám người Thân Đồ Bộ rồi, đồng chí Triệu, lần này thiệt thòi cho mọi người quá rồi, nếu như thật sự để cho Thân Đồ Bộ chạy đến Thái Châu, vậy thì thật sự không còn cách nào bắt giữ cậu ta được nữa.”

Triệu Dữ bắt tay với cục trưởng Khang.

Cục trưởng Khang không hề nhắc đến chuyện thưởng tiền bạc của huyện, Triệu Dữ cũng không nhắc.

Trang Hoành Tu nhìn vết thương trên cánh tay Triệu Dữ rồi lẩm bẩm nói: “Em rất lấy làm lạ, người của nhà họ Thân Đồ sao lại biết chúng ta bắt được Thân Đồ Bộ nhanh vậy chứ, rõ ràng còn chưa công bố tin tức ra ngoài mà.”

Thanh Đoàn có chút chột dạ, nó lo lắng nhìn sang Đại Ninh.

Con người này giờ đang ăn bánh đậu đỏ phô mai, đang ăn một cách rất ngon lành, cô kén ăn, nên chỉ ăn những thứ mình thấy ngon thôi, thấy Triệu Dữ đang nói chuyện, cô lén lút lấy miếng bánh vị táo tàu của người ta nhét luôn vào miệng mình.

Triệu Dữ quay người lại thì thấy chiếc đĩa bị trống một khoảng.

Má Đại Ninh phồng lên, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía anh ta. Triệu Dữ cũng không nói gì, anh ta rót cho cô một cốc sữa đậu nành, để cho cô dễ nuốt xuống hơn.

Huyện trưởng Trang nói: “Vốn dĩ đám người nhà họ Thân Đồ không phải là đám người dễ đối phó, họ có được tin tức nhanh chóng cũng không phải chuyện kì lạ gì.”

Cục trưởng Khang cũng gật đầu tán đồng: “Lo trước tính sau vậy, xem ra chúng ta phải điều tra lần lượt, xem xem còn có người nào ở xung quanh huyện Huân hay không.”

Diệt trừ cái ác vì tổ quốc, là một chuyện không thể chậm trễ.

Cục trưởng Khang nói: “Đồng chí Triệu, cậu qua đây chút đi.”

Triệu Dữ đứng lại đi qua.

Đại Ninh chỉ quan tâm bản thân mình ăn cho no, cô căn bản không nghe xem bọn họ đang thảo luận cái gì. Ngược lại là Đỗ Điềm, cô ta lắng tai nghe được mấy câu, tinh thần hưng phấn. Cũng coi như cô ta đã chứng kiến Triệu Dữ từng bước từng bước một rời khỏi ngọn núi rồi, bây giờ Triệu Dữ lại tiếp xúc với nhân vật có mặt mũi, sau này sẽ càng thêm giỏi giang hơn!

Triệu Dữ nói chuyện với cục trưởng Khang một hồi, sau đó anh ta quay đầu lại nói với mọi người: “Cục trưởng Khang nói giờ đang xin phép cấp giải thưởng rồi, mấy ngày nữa sẽ phát cho chúng ta. Tôi muốn hỏi mọi người xem mọi người nghĩ gì về giải thưởng.”

Đám người Lý Tráng và anh Xuyên nhìn nhau, thôn dân học hành không nhiều, bây giờ vẫn không nghe hiểu gì cả.

Đỗ Điềm nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Anh Triệu Dữ, mọi người đều tin ở anh, anh nói nên chia thế nào thì chia thế ấy vậy.”

Lý Tráng lập tức phối hợp: “Đúng vậy, chúng tôi nghe cũng không hiểu, Triệu Dữ à, tôi tin anh vậy.”

Tối hôm qua Triệu Dữ đã suy nghĩ về chuyện này rồi, nghe thôn dân không ai có ý kiến gì, anh ta liền nói: “Vậy thì cứ phân chia theo công lao vậy, đám người bắt được nhóm người Thân Đồ Bộ này, người góp lưới cá và thuốc gây tê, còn có những người áp giải Thân Đồ Bộ nữa, phân chia giải thưởng theo công sức của mọi người.”

Dĩ nhiên phân chia như vậy là hợp lý nhất rồi, thôn dân lần lượt gật đầu, họ tán đồng cách nghĩ của Triệu Dữ, bọn họ cũng không xem giải thưởng ra gì, đầu tiên là do cũng không biết giải thưởng bao nhiêu tiền, thứ hai cho dù có nhiều đi nữa thì chia cho nhiều người như vậy, tiền tới tay cũng không bao nhiêu.

Cuối cùng anh Xuyên vẫn nhớ hỏi: “Anh Dữ, giải thưởng bao nhiêu tiền vậy?”

Trong ánh nhìn chờ đợi của thôn dân, Triệu Dữ mở miệng nói: “Bắt được Thân Đồ Bộ là ba tỷ, còn đàn em của anh ta thì mỗi người một trăm năm mươi triệu, tổng cộng là sáu tỷ ba trăm triệu.”

Những thôn dân vốn không hề ôm ấp hy vọng gì: “...!”

Cả đời này của Lý Tráng nhìn thấy con số lớn như này, anh ta cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Một đám người ngu muội đi theo Triệu Dữ áp giải một đoàn người, vậy mà lại có nhiều tiền như thế!

Triệu Dữ: “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đăng kí tài khoản ngân hàng, liệt kê việc phân phát giải thưởng, đến lúc đó mọi người nhớ xem thử.”

Đỗ Điềm vô cùng thắc mắc, theo lý mà nói, đám thôn dân này chẳng khác gì mấy kẻ ngốc cả, cái gì họ cũng không hiểu, nếu như một mình Triệu Dữ ôm hết số tiền đó thì rất nhanh có thể mang nó đi đầu tư, mau chóng trở nên giàu có, giờ phân ra như vậy thì còn lại bao nhiêu cho bản thân anh ta chứ?

Nhưng cô ta không ngốc, dĩ nhiên cũng không nói ra ngoài.

Thanh Đoàn lập tức nắm lấy cơ hội cung cấp kiến thức cho Đại Ninh: “Trong lòng nam chính có tính toán cho riêng mình, nếu muốn thành công có được sự nghiệp lớn thì không thể có ánh nhìn hạn hẹp được, cô xem đi, cho dù số tiền được chia ra cũng không lớn lắm, nhưng lợi ích thực sự nằm ở đằng sau ấy.”

Đại Ninh không rảnh lắng nghe bọn họ rôm rả mở tiệc với nhau, dù sao cô cũng không ngăn cản nổi con đường thành công của Triệu Dữ, thì cứ ra ngoài chơi cho vui, cô còn chưa nhìn thấy mấy món ăn ngon của huyện Huân nữa.

Cô muốn chạy ra ngoài, liền bị Triệu Dữ đang ngồi dưới bàn níu lại: “Đi đâu đó?”

“Đi dạo phố.”

“Cô cũng nghe huyện trưởng nói rồi đó, người của nhà họ Thân Đồ vẫn còn đang ở bên ngoài, phải giữ cho mình an toàn, nên bây giờ đừng ra ngoài. Đợi khi bọn họ bị bắt rồi thì cô hẵng đi ra ngoài chơi.”

“Nhưng ở đây tôi không thấy có gì vui vả.”

Triệu Dữ thấp giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ chơi cùng cô.”

“Thật hả?”

“Ừm.”

Đại Ninh biết bình thường Triệu Dữ không nói xạo, nên miễn cưỡng đồng ý với anh ta. Thanh Đoàn tự động phiên dịch câu nói đó thành: “Triệu Dữ đưa mình cho cô chơi.”

Sau khi mọi người giải tán thì ai về phòng nấy đợi phát giải thưởng.

Đại Ninh háo hức nhìn sang Triệu Dữ, anh ta cười nhạt nói: “Cô đi về phòng trước đi, tôi đi thay miếng băng gạc đã, tí nữa sẽ qua.”

Cô vui vẻ rời đi.

Triệu Dữ quay về phòng, anh ta không ngờ Đỗ Điềm cũng vừa hay đứng ngay trước cửa.

Tính ra thì rất lâu rồi Đỗ Điềm chưa được nói chuyện đàng hoàng với Triệu Dữ, rõ ràng lúc đầu quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ, Triệu Dữ cũng quan tâm bảo vệ cô ta đủ kiểu, nhưng mới như vậy chưa được bao lâu thì Triệu Dữ lại đối xử với cô ta như người lạ không bằng.

Cô ta kìm nén sự ấm ức, mở miệng nói: “Anh Triệu Dữ, em có thể đi vào trong nói chuyện với anh chút được không?”

Triệu Dữ nói: “Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.”

Đỗ Điềm mím môi: “Em cũng không biết là do hiểu lầm gì, khiến thái độ của anh khi nói chuyện với em lại thành ra như vậy, nhưng em phải nói cho anh biết, anh phải để ý tới cô cả, hôm trước em bôi thuốc cho cô ấy, cô ấy lại… đưa thuốc thoa vết thương cho em uống, còn nữa, vào ngày Thân Đồ Bộ bị bắt, cô ấy đã chỉ huy đám người kia đánh em, cô Kỷ trông có vẻ ngây thơ không hiểu chuyện đời, như trong lòng cô ấy lại thâm độc cực kỳ, thậm chí đến Thân Đồ Bộ còn chịu nghe theo lời cô ấy, em đoán rằng, liệu có khi nào cô ấy dẫn Thân Đồ Bộ đến thôn của chúng ta hay không?”

Triệu Dữ im lặng nghe cô ta nói cho hết: “Không có chuyện gì nữa thì em đi về đi.”

“Anh không tin lời em nói hay sao?”

Triệu Dữ lạnh lùng nói: “Mấy chuyện này anh đều biết cả.”

Đỗ Điềm khó tin nhìn sang Triệu Dữ, cô ta đã từng nghĩ ra vô số hậu quả khi Triệu Dữ biết được những chuyện này, nhưng cô ta lại không hề nghĩ đến việc anh ta không hề để tâm.

Triệu Dữ đóng cửa, đi thay miếng băng gạc của mình.

—-

Triệu Dữ đi qua cùng với Đại Ninh đi chơi như đã hứa, anh ta trước giờ không có kinh nghiệm chơi cùng con gái, dĩ nhiên không tính Triệu An An vào, Triệu An An còn hiểu chuyện hơn Đại Ninh nhiều.

Anh ta lấy một bàn cờ tướng bày lên trên bàn, vẫy tay với Đại Ninh: “Đến đây đi.”

Đại Ninh thấy anh ta đặt mấy con cờ như Xe, mã, pháo, tượng một cách thuần thục thì thắc mắc hỏi: “Chúng ta chơi cái này hả? Cờ tướng hả?”

Triệu Dữ khẽ cau mày nhìn cô, như thể đang hỏi, nếu không thì sao?

Đại Ninh nói: “Đánh game đi, thời đại này rồi, chỉ có mấy người già mới chơi cờ tướng, anh đến đây đi đánh game với tôi, tôi chơi xạ thủ, anh làm trợ thủ cho tôi.”

Triệu Dữ im lặng một hồi, thành thật nói: “Tôi không biết chơi.”

Đại Ninh nói: “Tôi chỉ anh chơi!”

Triệu Dữ nhìn cô một cái: “Cô không biết đánh cờ tướng Trung Quốc hả?”

“Sao lại không biết chứ.” Đại Ninh lập tức nói: “Đừng nói là cờ tướng nha, cờ vây, cờ phi hành tôi đều biết chơi tất tần tật.”

“Vậy thì đánh một bàn đi, cô thắng rồi thì tôi sẽ chơi game với cô!”

Cô bắt đầu không vui: “Là anh đến chơi với tôi hay tôi đến chơi với anh hả!”

Triệu Dữ thở dài một hơi: “Tôi chơi với cô.”

Lúc này Đại Ninh mới thấy hài lòng, cô lấy một chiếc điện thoại dự phòng từ trong túi ra, đưa cho Triệu Dữ, bắt đầu chỉ anh ta cách chơi.

Triệu Dữ rất tò mò về cái túi đó của cô, túi xách của con gái trông cũng không lớn lắm, nhưng cứ như cái gì cũng có vậy.

Triệu Dữ đúng là người mới chơi game, cũng giống như những gì anh ta nói, anh ta chơi rất gà.

Đại Ninh tự mình chơi rất thích thú, còn liên tục mắng anh ta ngốc. Cái tay bị thương của Triệu Dữ vẫn rất đau, nhưng anh ta không lên tiếng, cũng không than trách, tiếp tục chơi với cô.

Thật ra hai người họ đều đánh rất gà, họ bị đồng đội chửi muốn sập nhà rồi, đồng đội gọi họ bằng một cái tên thân thiết: “Nhóm hai con gà.”

Dù Đại Ninh có gà đi nữa thì cô vẫn chơi rất vui.

Cô lười quen rồi, có thể ngồi thì cô nhất định sẽ không đứng dậy, có thể nằm thì cô nhất định sẽ không ngồi dậy, cô như thể không có xương vậy, nằm trên đùi Triệu Dữ tiếp tục chơi game.

Triệu Dữ ngồi thẳng ngay ngắn, cúi xuống nhìn cô, anh ta im lặng một hồi rồi đẩy cái đầu cô ra ngoài.

Cái cô này vô tư quá, có thể nằm ngủ ở nơi đáy quần của con trai sao hả?

Cái đầu nhỏ của Đại Ninh bị đẩy ra, vậy mà cô cũng không để ý.

Một lúc sau, cuối cùng Triệu Dữ cũng lên tay rồi, lần đầu tiên Đại Ninh cảm thấy một người thân là nam chính thì sẽ thông minh tới chừng nào, anh ta chơi trợ thủ, vậy mà lại có thể bảo vệ được cô.

Nhưng Đại Ninh không cầm cự nổi, cũng chết rồi.

Cô nhìn sang Triệu Dữ đang sống sờ sờ lẩm bẩm nói: “Tôi muốn anh chết cùng tôi.”

Triệu Dữ nói: “Được thôi.”

Nói thật lòng, lúc này Đại Ninh cảm thấy anh ta rất tốt. Cô lại có hy vọng rồi, cô nằm trên đùi Triệu Dữ, đôi mắt tròng đen trong trắng rõ ràng, nhỏ nhẹ hỏi Triệu Dữ: “Triệu Dữ, có phải anh thích tôi hay không?”

Triệu Dữ chỉ cười một chút, không trả lời cô.

Trong lòng bắt đầu thấy ngứa ngáy khó chịu: “Anh trả lời đi, anh có thích tôi hay không?”

Triệu Dữ cúi xuống, nhìn cô mà nói: “Không thích.”

Cô rất tức giận, thản nhiên cầm cánh tay của anh ta lên, đặt lên gò má của mình: “Tôi xinh đẹp như này vậy mà anh lại không thích tôi! Anh mau cảm nhận chút đi, có phải anh bị mù rồi hay không vậy!”

Ngón tay của Triệu Dữ khẽ xoa xoa nhẹ vào đôi gò má xinh đẹp của cô: “Ừm, chẳng thấy chỗ nào đẹp hết, chỉ thấy da mặt cô dày quá mà thôi.”

Đại Ninh cách một lớp quần cắn anh ta một cái.

Nói cô là một kẻ đần cũng được, nhưng không được nói cô không đẹp.

Cơ thể Triệu Dữ khẽ giật giật, anh ta thở dài một hơi: “Nhả ra.”

Thấy Đại Ninh không nghe, anh ta liền véo cái má nhỏ của cô, để cô nhả ra. Nhưng cô lại không muốn từ bỏ, tức giận lắp bắp nói: “Anh nói xem, tôi có đẹp hay không?”

Triệu Dữ đẩy những lọn tóc xoăn bên má cô ra: “Đẹp.”

Cô bỗng nhiên bật cười, trong mắt cô tỏa ra ý cười mê người, đồng tử cô co rút lại tạo thành hình một đóa khuynh thành, từng chút từng chút một đập vào trong mắt anh ta.

Ánh mắt của Triệu Dữ có chút bối rối, anh ta hỏi cô: “Cô có chơi nữa hay không?”

Đại Ninh lấy lại tinh thần, cô ngồi bật dậy: “Không chơi cái này nữa, chúng ta chơi trò khác đi.”

Triệu Dữ không có ý kiến gì, ngoài việc theo đuổi kỹ năng sinh tồn thì anh ta chơi gì cũng được, chơi cái gì đối với anh ta cũng hệt như nhau cả, chỉ cần Kỷ Đại Ninh không chạy lung tung.

Đại Ninh nói: “Tên trò chơi này là, tôi hỏi anh trả lời, chỉ có thể nói thật mà thôi.”

Triệu Dữ tưởng cô vẫn còn chưa nói hết, giúp cô bổ sung một câu: “Mỗi người luân phiên hỏi một câu?”

Đại Ninh lấy làm lạ nói: “Anh nghĩ cái gì vậy chứ, dĩ nhiên đều là do tôi hỏi, đều là do anh trả lời rồi.”

Triệu Dữ cười như không cười: “Ờ.”

Đại Ninh nói: “Vậy tôi bắt đầu nha, câu hỏi đầu tiên, Đỗ Điềm với Lam Dung Dung, ai đẹp hơn!”

Triệu Dữ dùng ánh mắt chết chóc nhìn sang cô, anh ta nói: “Cô nghĩ xem?”

Đại Ninh: “Tôi không muốn biết tôi nghĩ gì, tôi muốn biết anh nghĩ gì, anh mau nói đi.”

Triệu Dữ cố ý chọc giận cô, lạnh lùng nói: “Đỗ Điềm.”

Quả nhiên Đại Ninh thấy tức giận rồi, cú đấm nhỏ khẽ đấm về phía anh ta, Triệu Dữ nắm lấy cú đấm của cô: “Muốn chơi thì đừng có ra tay đánh nhau.”

“Được thôi.” Cô phồng má lên hỏi câu hỏi thứ hai: “Triệu An An với tôi, ai dễ thương hơn?”

Triệu Dữ không thể nhịn được nữa, anh ta bật cười thành tiếng.

“...?”

Thật sự Đại Ninh không thể hiểu nổi, câu hỏi nghiêm túc như vậy thì có gì buồn cười đâu chứ. Cô hối thúc Triệu Dữ nói ra câu trả lời.

Triệu Dữ nhìn cô, trả lời hời hợt: “An An dễ thương.”

“Không thể nào, sao Triệu An An lại dễ thương hơn tôi được chứ!”

Lần này cô lại càng tức giận hơn, cũng may cô còn nhớ ra trong trò chơi này từ đầu tới cuối cô vẫn luôn là người được lợi, Đại Ninh suy nghĩ một hồi: “Vậy anh Xuyên với Lý Tráng, ai xấu hơn?”

Triệu Dữ cạn lời một hồi: “Lý Tráng.”

Lúc này Đại Ninh lại vui lại rồi: “Ngày mai tôi sẽ đi nói cho Lý Tráng biết anh nói anh ta xấu.”

Triệu Dữ cũng không muốn kì kèo với cô nữa: “Sao cô toàn hỏi mấy câu hỏi không có ý nghĩa gì vậy?”

Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh ta: “Sao lại không có ý nghĩa chứ, vui biết nhường nào mà. Anh nói xem hỏi như thế nào mới có ý nghĩa hả? Vậy thì giờ vậy đi, đổi lại là anh hỏi tôi, nhưng mà tôi có thể nói dối nha.”

Suy nghĩ của Triệu Dữ bị cô làm cho lệch lạc cả, trong tiềm thức anh ta lại muốn hỏi cô, anh ta và XXX ai đẹp trai hơn? Kỷ Đại Ninh đúng là có độc mà.

Anh ta im lặng một hồi, điều chỉnh suy nghĩ lại cho đàng hoàng, hỏi một câu hỏi mà trước giờ anh ta luôn muốn hỏi.

Triệu Dữ: “Nhà cô có mấy người?”

“Có rất nhiều, rất nhiều người.”

“Không tính người làm vào, chỉ nói những người thân có quan hệ huyết thống.”

“Ừm, vậy thì có ba người, ông nội tôi, em trai tôi, còn có tôi nữa.”

Triệu Dữ rất bất ngờ: “Cô còn có em trai nữa hả?”

“Đúng vậy.”

“Sao chưa bao giờ nghe cô nhắc đến anh ta?”

Đại Ninh bĩu môi nói: “Tại tôi không thích con quỷ xấu xí đó.”

Triệu Dữ cũng không uốn nắn cho cô, dù gì thì cách cô cả nhìn thấy thế giới này, ngoài bản thân cô ra thì ai cũng là con quỷ xấu xí hết.

Triệu Dữ bỏ qua câu hỏi này, nhìn vào gương mặt có tướng đào hoa của cô, khẽ lên tiếng hỏi: “Cô có từng yêu sớm ở trường học hay không?”

Mắt Đại Ninh sáng lên, cô cúi đầu bắt đầu vừa nhớ lại vừa đếm: “Một người, hai người, ba người, bốn người,.... mười hai người…”

Triệu Dữ không muốn nhìn cô nữa, cắt ngang nói: “Được rồi, câu hỏi tiếp theo.”

Cô tò mò nói: “Tôi đang đếm xem tôi đã từ chối bao nhiêu người ấy, bọn họ đều là mấy người khốn nạn xấu xí, sao lại xứng với tôi được chứ. Trên thế giới này, không ai xứng yêu sớm với tôi hết.”

Triệu Dữ cũng không cãi lại cô: “Ừm, vậy cô đếm đi.”

Anh ta phát hiện, có khi kiêu ngạo tự đại cũng không phải là một tính cách xấu.

Đại Ninh đếm tới đếm lui, cuối cùng thích thú tổng kết nói: “Thì ra tôi khiến người khác thấy thích đến vậy hả!”

Triệu Dữ khẽ cười, lại muốn hỏi cô thêm mấy câu hỏi khác nữa, ví dụ như cô sống ở đâu, người nhà cô có tính cách như thế nào. Đột nhiên anh ta lại ngẩn người ra phát hiện hình như cảnh này từng xảy ra ở đâu rồi, giống hệt như trên đường phố vào hai ngày trước, khi Lam Dung Dung nghe ngóng tình hình gia đình anh ta.

Triệu Dữ đột nhiên lại kìm nén nụ cười lại, anh ta không nói gì nữa.

Đại Ninh khẽ kéo quần áo anh ta: “Sao anh không hỏi tiếp đi?”

Triệu Dữ đứng dậy: “Không còn gì muốn hỏi nữa, sắp đến giờ ăn tối rồi, lát nữa cô nhớ xuống ăn tối.”

Nói xong, anh ta đẩy cửa đi ra ngoài.

Đại Ninh nhìn anh ta rời đi, tiện tay động vào mấy con cờ tướng đã được bố trí sẵn nhưng vẫn chưa chơi.

Cô cầm con “binh” lên, từng bước từng bước một đi đến trước mặt con “tướng” ở phía trước.

Bốp một tiếng, con binh nuốt chửng con “tướng” kia.

Cô buồn cười nói: “Ai nói tôi không biết đánh cờ, không phải rất đơn giản hay sao?”

Đợi khi con “tướng” tình nguyện không phản kháng nữa, “binh” có thể dễ dàng nuốt chửng nó rồi.

Tác giả có điều muốn nói: “Nhà cô có mấy người?”

“Cô còn có em trai nữa hả?”

“Cô có từng yêu sớm ở trường học hay không?”

Cô sống ở đâu, người nhà cô có tính cách như thế nào…

Đợi đã, có chỗ nào không đúng ấy.

Triệu Dữ trầm ngâm.

—--