Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, mỹ phụ kia đã bước nhanh đến chỗ tiểu nha đầu đang khóc rống, vừa đi vừa oán giận: “Là ai búi tóc đẹp như vậy cho Mộ Nhi, không biết Ngưng Nhi nhìn thấy sẽ làm loạn sao? Lần trước Mộ Nhi bị ốm, uống thuốc cũng phải cho Ngưng Nhi uống một bát, lần này còn không phải lật trời rồi?”

Lý Nặc hiểu rồi, không phải có hai Mộ Nhi, thì ra là một cặp sinh đôi.

Lý Nặc rất quen thuộc với tình hình của các cặp sinh đôi.

Bởi vì giáo sư của hắn cũng có một cặp sinh đôi, là học sinh của giáo sư, Lý Nặc đôi khi sẽ gánh trách nhiệm đưa đón bọn nhỏ đi học.

Trong nhà phàm là có hai đứa bé, thì phải chú ý đến công bằng, gia đình có sinh đôi thì càng là như vậy, nếu chị gái có gái gì, thì em gái phải có cái đó, không chỉ quần áo giống nhau, trang sức hay buộc tóc cũng phải giống nhau, ăn mặc gì gì đó, tất cả đều phải chuẩn bị hai phần, còn phải giống nhau như đúc, chị gái ho khan, uống thuốc ho thì em gái cũng phải uống một ngụm cho công bằng. . .

Phàm là có chút khác biệt, vậy thì sẽ long trời lở đất.

Lý Nặc nghĩ lại đoạn thời gian đó là thấy đau đầu.

Nếu biết Mộ Nhi còn có một người chị em sinh đôi, Lý Nặc tuyệt đối sẽ không buộc tóc cho nàng…

Lúc này, Tống Chân đã đi qua, nói với phụ nhân bên cạnh tiểu nha đầu đang khóc rống: “Là ai buộc tóc cho Mộ Nhi, mau làm cho Ngưng Nhi đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đừng trì hoãn. . .”

Phụ nhân kia nhìn về phía mấy nha hoàn, cả giận nói: “Ai làm?”

Mấy nha hoàn đều lắc đầu, đám nha hoàn trong Tống phủ đều rất hiểu hai vị tiểu thư, các nàng sẽ không làm loại chuyện này.

Tống Chân khoát tay nói: “Tạm thời đừng quản là ai làm, ai biết buộc tóc kiểu này thì mau làm cho Ngưng Nhi đi, bằng không sẽ muộn mất.”

Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một nha hoàn hơi lớn tuổi mở miệng: “Đại tiểu thư, kiểu tóc của Mộ Nhi tiểu thư không phải búi tóc Phi Tiên bình thường, người buộc tóc cho Mộ Nhi tiểu thư đã thay đổi rất nhiều thứ phức tạp khác. . . bọn nô tỳ đều không biết . . .”

Cởi chuông phải do người buộc chuông, Tống Chân xoa trán, ngồi xổm xuống, cười nói với tiểu nha đầu Mộ Nhi đang dương dương đắc ý: “Mộ Nhi, nói cho cô cô biết, là ai buộc mái tóc xinh đẹp này cho Mộ Nhi nhà ta?”

Tống Mộ Nhi hừ một tiếng với tiểu nha đầu đang khóc rống, nghiêng đầu đi.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Ngưng Nhi lúc nào cũng tranh giành mới nàng, nàng mới không chia sẻ Lý Nặc ca ca với Tống Ngưng Nhi.

Lý Nặc ca ca chỉ có thể buộc tóc cho mình nàng, Tống Ngưng Nhi thì đừng hòng!

Lúc này, một vị khách trong đám người chỉ chỉ vào một hướng, nói: “Ta thấy là vị công tử kia buộc tóc cho Mộ Nhi tiểu thư. . . “

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía bên kia.

Trong tầm mắt của các nàng, một người trẻ tuổi tuấn tú đang cố gắng ẩn giấu thân thể của mình vào trong chỗ tối. . .

Tống phủ.

Trong một gian phòng ở hậu viện.

Lý Nặc đứng trước gương, buộc tóc cho một tiểu cô nương rất xinh xắn đáng yêu, trên gương mặt phấn nộn của tiểu nha đầu còn mang theo mấy giọt nước mắt, thỉnh thoảng lại nức nở.

Bên cạnh Lý Nặc là một tiểu nha đầu giống hệt tiểu nha đầu trong gương, nàng đang khoanh tay trước ngực, bĩu môi, mặt đầy vẻ không vui.

Bây giờ Lý Nặc đã biết, hai tiểu nha đầu bên cạnh hắn, một tên là Tống Ngưng Nhi, một là Tống Mộ Nhi, hai tiểu nha đầu là chị em sinh đôi, là con gái nhà tứ thúc của Tống Giai Nhân.

Nguyên nhân của chuyện này là, Lý Nặc buộc tóc cho Tống Mộ Nhi, Tống Mộ Nhi liền chạy đến trước mặt Tống Ngưng Nhi để khoe khoang, từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ có thứ gì thì Tống Ngưng Nhi nhất định phải có, nha hoàn trong nhà lại không biết buộc kiểu tóc này, thế là Tống Ngưng Nhi liền ăn vạ. . .

Làm kẻ cầm đầu, Lý Nặc bị mọi người bắt đến đây, phải buộc tóc cho Tống Ngưng Nhi rồi mới có thể đi.

Không thể làm tiểu cô nãi nãi này hài lòng, hôm nay ai cũng đừng hòng yên ổn.

Theo hai tay Lý Nặc tung bay, đỉnh đầu của tiểu nha đầu đã dần dần thành hình, Tống Chân nhìn Tống Giai Nhân ở bên cạnh, kinh ngạc nói: “Giai Nhân, tướng công nhà cháu còn có năng lực này?”

Động tác của Lý Nặc rất thành thạo tự nhiên, ngay cả nha hoàn lâu năm trong Tống phủ cũng không bằng.

Theo lý thuyết, trong các gia đình giàu có như Tống phủ, kỹ thuật chải đầu buộc tóc này chỉ có nha hoàn chuyên môn mới biết, các tiểu thư có lẽ sẽ biết buộc vài kiểu đơn giản, nhưng tuyệt đối không biết mấy kiểu buộc tóc phức tạp như vậy, một người nam nhân lại có thể luyện kỹ nghệ của nữ tử đến trình độ này, thì càng khó tin hơn.

Huống chi, Lý Nặc còn là một kẻ ngốc.

Đối với câu hỏi của cô, Tống Giai Nhân cũng không trả lời.

Nói thật, nàng và vị phu quân này… thật ra không quá quen.

Mặc dù đã thành hôn được một tháng, nhưng có lẽ hai người trò chuyện chưa được mười câu.

Lý Nặc biết cái gì, không biết cái gì, nàng đều không biết được.

Trước gương, Lý Nặc làm xong, lại cẩn thận quan sát hai tỷ muội một chút, mãi đến khi không tìm ra điểm khác biệt nào, thì hắn mới thở phào một hơi, nói: “Được rồi. . .”

Tống Ngưng Nhi nhảy xuống từ ghế, nhìn Tống Mộ Nhi một chút, lại nhìn mình trong gương một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ hài lòng.

Lúc này, một nha hoàn vội vã chạy vào, nói: “Đại tiểu thư, bữa tiệc sắp bắt đầu, lão gia mời mọi người đến. . .”

. . .