Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2102. Bắc Tuế Thanh Mộc. (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thế giới này màu xám, mặt đất như thế, bầu trời cũng như thế, nơi ánh mắt nhìn đến đều là sương mù mỏng manh, không thấy sinh mệnh, chỉ có phế tích ở nơi xa, mờ mịt trong sương mù.

Tâm thần Hứa Thanh ngưng tụ, ánh mắt quét qua xung quanh, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Hắn hồi ức từng màn từ sau khi bước vào vòng xoáy thứ bảy, cho dù là hư vô yên tĩnh lạnh lẽo kia, hay cây cùng thú tranh mệnh trên trời sao, lại hoặc là thế giới hiện ra ở trước mặt hắn bây giờ đều khiến cho hắn có một loại cảm giác không chân thật.

Duy chỉ có khát vọng của thần tàng thứ hai trong thân thể, dường như mới là tồn tại chân thực duy nhất.

“Con thú khổng lồ kia chính là ngọn nguồn gây nên dao động của thần tàng Độc Cấm… Còn mảnh lá cây đi đến trước kia…”

Hứa Thanh nheo lại mắt.

Không biết thế giới này là bên trong lá cây, hay là trạm tiếp theo của hành trình vòng xoáy này.

Hồi lâu sau, Hứa Thanh thu hồi tâm thần, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám, lại cảm giác sương mù xung quanh.

Sương mù kia, là độc.

Thân thể Hứa Thanh lóe lên, bay đi về phương xa. Mấy ngày sau, trong mảnh thiên địa bị sương độc bao phủ này, ở một vùng phế tích, bóng dáng Hứa Thanh đứng trên một tháp nghiêng cao ngất.

“Đây là một thế giới khô héo, không có sinh mệnh, khả năng rất lớn chính là phiến lá bay tới kia…”

“Nguyên nhân gây nên thế giới khô héo, là độc nơi này.”

“Trước kia, giới này hoặc cũng phồn vinh, nhưng bây giờ… Đã thành bụi bặm.”

Hứa Thanh cúi đầu, ánh mắt xuyên thấu sương mù nơi này, nhìn phế tích xung quanh, có thể thấy được con đường không trọn vẹn, có thể thấy được hài cốt kiến trúc, có thể thấy được miếu cổ đổ sụp, có thể thấy được pho tượng tan nát.

Nhìn đến toàn cảnh, có thể lờ mờ cảm thụ được sự phồn hoa của thành trì giới này không biết bao nhiêu năm trước.

Nhưng bây giờ, một mảnh tàn lụi.

Hứa Thanh im lặng, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, rơi vào trên mấy chục khối đá có chữ đổ sụp phía trước tháp nghiêng.

Hắn vung tay phải lên, những khối đá có chữ này lập tức trôi nổi, sắp xếp hội tụ vào một chỗ, hình thành bia đá vạn trượng.

Tuy là miễn cưỡng chắp vá hoàn chỉnh, nhưng cũng có tàn quang chậm rãi xuất hiện ở bên trong, nhìn lại từ xa, thế giới bị sương độc bao phủ này phảng phất dâng lên một tia sáng văn minh.

Trong tàn quang lưu chuyển này, phù văn trên bia đá cũng dần dần hiện ra.

Những phù văn này, nhìn thấy thì khó biết ý nó, nhưng nếu dùng thần thức bao phủ, sẽ có nhận thức hiện ra trong lòng.

Nó ghi chép lịch sử của giới này.

Giới này tên là Bắc Tuế Thiên, là một trong cửu thiên dưới trướng Tiên Đế, Tiên Đế thân phong Thanh Mộc làm đạo của Bắc Tuế, trông giữ sự bình an của giới này, bảo vệ thương sinh vạn vạn năm.

Nhưng Tiên Đế sớm vẫn lạc, ngoại thần xâm nhập, cửu thiên đổ sụp, tai họa vạn thế.

Sau đó có tà ma nhúng chàm giới này, độc hại thiên linh, hình thành đại dịch, làn tràn Bắc Tuế, làm Thiên đạo suy yếu, muốn cắn nuốt.

Thương sinh giới này, chín phần mười chết vì đại dịch của nó, tu sĩ giới này bị diệt vì ôn dịch của nó.

Trong lúc đó cũng có sự phản kháng, ba lần thay đổi số mệnh đều thất bại.

Trong một lần cuối cùng, thủ lĩnh giới này hội tụ hết sức lực, cuối cùng khai thiên.

Nhưng trong khe trời, lại có một con thú đi ra, đầu bạc thân bò một mắt đuôi rắn. Khoảnh khắc nó xuất hiện, thế giới khô héo, thiên băng địa diệt.

Trên tháp nghiêng, Hứa Thanh cảm giác vết tích chữ trên bia đá, hiểu ra lý do giới này, hiểu ra nguyên nhân khô diệt, còn về Tiên Đế bên trong, có lẽ chính là vị Tổ Đế được mai táng bên trong Đế Lăng kia.

“Bắc Tuế, Thanh Mộc…”

Hứa Thanh nghĩ đến cây đại thụ tinh không kia.

Còn về thú tà ma trong miêu tả, giống như đúc những gì hắn nhìn thấy trên bầu trời sao lúc trước.

Giờ phút này sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh chờ một hồi, không thấy biến hóa khác xuất hiện, thế là đang muốn tản đi thần niệm.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh già nua trầm thấp, truyền ra ngoài từ bầu trời phía trên, từ mặt đất, từ phế tích, từ văn bia, từ trong tất cả vật chất của thế giới này, rơi vào trong lòng Hứa Thanh.

“Tà ma kia, tên vì Minh Phỉ.”

“Là oán thuộc bảy loại tâm tình tiêu cực ẩn chứa bên trong tất cả sinh linh tử vong lúc tiên giới sụp đổ, ngoại thần xâm nhập, hội tụ mà thành.”

“Tiểu hữu đến từ bên ngoài, ngươi là vị tu sĩ đầu tiên tới đây sau khi Tiên Đế vẫn lạc…”

“Xin, giúp ta một chút.”

Nét mặt Hứa Thanh như thường, không có chút ngoài ý muốn nào, giờ phút này hắn ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, trầm thấp mở miệng.

“Ngươi là ai?”

“Tiên Đế ban tên Thanh Mộc, che chở Bắc Tuế, là Thiên đạo của giới này.”

Âm thanh già nua vang vọng bát phương.

Âm thanh mênh mông rơi vào tâm thần, Hứa Thanh cụp xuống mí mắt, thản nhiên mở miệng.

“Trận chiến trời sao của các hạ và Minh Phỉ, tại hạ lực yếu, không biết giúp thế nào.”

“Nguyên nhân chính vì như thế, mới cần tiểu hữu tương trợ.” Âm thanh Thiên đạo lại truyền đến lần nữa, giọng nó già nua, đồng thời cũng ẩn chứa sự khẩn cầu.

“Trận chiến giữa ta và tà ma kia, vừa ở trên bầu trời sao, cũng ở vạn giới, vừa tranh thiên mệnh, cũng tranh đạo thổ.”

“Mà giới này là căn nguyên của Bắc Tuế, cũng là nơi tà ma Minh Phỉ kia bắt đầu xuất hiện, bao hàm đạo ảnh nguyên thân của nó, nó lại đã cướp hơn nửa quyền hành Thiên đạo của giới này.”

“Còn xin tiểu hữu dẫn đạo ảnh nguyên thân của Minh Phỉ hiện ra ở đây, chém giết nó trăm lần trở lên!”

“Mỗi một lần thân nó tử vong, đều sẽ tiêu hao lực lượng bản nguyên của Minh Phỉ, như thế có thể ảnh hưởng đến chiến trường trời sao, sáng tạo thời cơ triển khai thiên mệnh cho ta!”

“Ta thẹn với phần thưởng của Tiên Đế chi, khó mà che chở thương sinh giới này, bây giờ kéo dài hơi tàn, chỉ cầu mượn thời cơ này, đồng quy vu tận với tà ma kia, hoàn thành số mệnh của ta, hoàn thành đạo ta, hoàn thành pháp tắc Thiên đạo, báo ân Tiên Đế.”