Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2101. Bắc Tuế Thanh Mộc.

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phàm Thế Song cắn răng, cúi đầu hai tay bấm niệm pháp quyết, tiếp tục triển khai bí pháp gia tộc chuẩn bị vì hắn.

Trên thực tế không chỉ có hắn như thế, giờ phút này trên hành tinh ấy còn có hai vị cũng đang tiến hành chuyện tương tự, cũng chửi mắng người xúc động thần cấm kia trong lòng.

Thiên Mặc Tử, Thác Thạch Sơn.

Người trước đến sớm hơn, người sau cũng hao phí cái giới cực lớn để vứt bỏ con sứa, cuối cùng chạy đến.

Tăng thêm Viêm Huyền Tử, có thể thấy được thiên kiêu trước năm trong danh sách của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc này, mục tiêu của tất cả bọn họ đều là nơi này.

Mà phương pháp mỗi một vị tiến vào Đế Lăng cũng khác nhau, hiển nhiên thế lực sau lưng ai nấy đều đã chuẩn bị nhiều năm.

Nhưng bởi vì hành tinh này đột nhiên xuất hiện kịch biến, làm biện pháp bọn họ tiến vào trở nên càng khó khăn hơn, cái giả phải trả cũng càng nhiều hơn, hung hiểm phải trải qua cũng là như thế.

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh bị ba người bọn họ chửi mắng từ đáy lòng, mang khát vọng truy tìm thần tàng thứ hai, bước vào tiến trong vòng xoáy thứ bảy của hang động.

Thời khắc hắn tiến vào, như đi qua một tầng cách ngăn, đi tới một hư không.

Đó là một mảnh hư vô vô tận, đen nhánh, lạnh lẽo, lạ lẫm.

Hết thảy cảm giác ở bên ngoài như bị bóc ra trong màu đen nhánh này, không có phương hướng, không có đường xá, càng không có thiên địa.

Ngay cả ý thức dường như đều trở nên chậm chạp, tất cả thứ nhìn nhận thấy đều là bóng tối. Quy tắc, pháp tắc đều không giống với bên ngoài.

Phảng phất ngủ say và chậm chạp mới là đại đạo của nơi này, tất cả người tiến vào đều phải tuân theo ý chí nơi đây.

Hứa Thanh cũng không thể ngoại lệ.

Trong màu đen nhánh này, thần niệm của hắn chậm rãi mất đi dao động, suy nghĩ của hắn dần dần ngủ say, duy chỉ có khát vọng tràn ra từ thần tàng thứ hai trong thân thể, tại đây tuyệt đối yên tĩnh chi hư bên trong, phá lệ mãnh liệt.

Như một đám lửa, càng đốt càng liệt, chỉ dẫn lấy Hứa Thanh cảm giác.

Tuân theo cảm giác này, Hứa Thanh tiến lên theo bản năng, như một con cá bơi lội trong trong hư vô hắc ám này.

Không biết trôi qua bao lâu, có thể là một thế kỷ, cũng có thể là là một nhịp thở, trong nháy mắt khát vọng đến từ thần tàng thứ hai mãnh liệt đến cực hạn, con cá xông ra biển cả, vọt ra khỏi mặt biển.

Bước qua hư vô, đi tới một bầu trời sao sáng chói.

Ngay khi trời sao ánh vào trong mắt Hứa Thanh, toàn bộ cảm giác hắn mất đi đều trở về, thần niệm không còn dao động lại quật khởi, suy nghĩ ngủ say cũng khôi phục trong khoảnh khắc.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy hai tồn tại mênh mông khó mà hình dung nổi ở bầu trời sao phương xa.

Đó là một gốc đại thụ mênh mông phảng phất đại biểu cho sinh mệnh và khởi nguyên, cùng một con thú khổng lồ bàng bạc như đại biểu cho kinh khủng và tà ác!

Cây này lớn đến nỗi chiếm lấy gần nửa bầu trời sao, thân cành thô to cứng cỏi tràn ngập đường vân thần bí của nó lan ra bát phương, mỗi một hoa văn trên đó đều như ẩn chứa quy tắc, ẩn chứa đại đạo.

Đồng thời có thể thấy được trên cây kết từng đạo quả, kích cỡ mỗi một quả đều như một hành tinh, hoặc có thể nói, đó chính là hành tinh.

Nhìn lại từ xa, ngọn cây lan tràn vô tận, phảng phất tượng trưng cho ý chí Chủ tể, mà gốc rễ xâm nhập nền của bầu trời sao, như chèo chống vũ trụ.

Thế nhưng, nó cũng không tươi tốt, mà đã khô héo quá nửa, không chỉ có cành như vậy, quả hành tinh trên đó cũng khô xẹp, như sinh mệnh đang trôi qua.

Nhưng cho dù là khô héo, mỗi một cành cây đều tràn ra uy thế đáng sợ khó mà nói rõ, rung động trời sao, tác động đến vũ trụ.

Còn con thú khổng lồ kia cũng rất kinh người, kích cỡ của nó dù không bằng cây tinh không, nhưng cũng bằng một nửa. Thân nó như trâu, toàn thân lượn lờ sương độc, giữa mông lung có thể thấy được mỗi một cọng lông tóc trên thân nói đều buộc một bộ thi hài, như khoác thi giáp lên người, nhìn thấy mà giật mình.

Đầu nó bạc trắng, bầu trời sao làm nền, yêu dị phi phàm.

Trên mặt nó, một con mắt chiếm cả nửa mặt, đôi mắt dựng thẳng tràn ra vô tận tà ác, càng có đuôi rắn như mãng xà quấn lấy ngân hà, phát ra tiếng gầm đánh nát hành tinh.

Giờ phút này con thú khổng lồ đang giao chiến với cây tinh không, song phương tranh đấu sinh tử với nhau, khí thế bên nào cũng lên đến đỉnh điểm, nhất cử nhất động đều làm mảnh trời sao này đổ sụp, diệt tuyệt cùng tận thế đi theo sau.

Hứa Thanh nhìn chăm chú một cảnh này, nội tâm rung động.

Trong mắt hắn, cho dù là cây tinh không kia hay con thú khổng lồ kinh khủng, đều như Thần linh, không thể chống cự, không thể rung chuyển.

Hắn không biết vì sao bọn chúng lại chiến đấu, nhưng khát vọng đến từ thần tàng thứ hai trong cơ thể, rõ ràng báo cho Hứa Thanh biết, thú khổng lồ kinh khủng kia… Chính là ngọn nguồn khát vọng của thần tàng!

Mà ngay khi ánh mắt Hứa Thanh rơi vào trận tranh đấu trên trời sao, đuôi rắn của con thú khổng lồ kinh khủng kia lóe lên, mắt rắn nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang đến gần, sau đó nó hất đuôi lên, cắt ra ngân hà, lại nghiền nát hư không mà tới.

Nó há to miệng, muốn cắn nuốt cả Hứa Thanh và bầu trời sao xung quanh.

Hai mắt Hứa Thanh ngưng lại, thân thể bỗng nhiên lùi lại, cùng lúc đó đại thụ tinh không kia lay động, một mảnh lá cây to lớn đột ngột hiện ra, xuất hiện phía trước Hứa Thanh trước một bước.

Lá cây này như đại lục, đã khô quá nửa, chỉ có hai phần mười khu vực lộ ra sức sống, giờ phút này giữa lúc trôi đến, nó uốn lượn như thuyền, trôi qua trước mặt Hứa Thanh.

Trong chớp mắt tiếp theo, sức mạnh to lớn giáng lâm. Hứa Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếng rống bên tai đã xa dần cho đến biến mất, đợi đến hết thảy trước mắt rõ ràng… Bầu trời sao không còn, đại thụ không còn, thú khổng lồ cũng không còn.

Thứ hiện ra trong mắt Hứa Thanh, là một thế giới.