Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2104. Cơ thể sống hoàn mỹ. (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hình dáng của nó chính là Minh Phỉ Hứa Thanh nhìn thấy trong bầu trời sao, nhưng so sánh với thân thể nó trong trời sao, nó xuất hiện ở đây giờ phút này nhỏ hơn rất rất nhiều.

Thời khắc này, nếu có kẻ phàm tục trông thấy, nhất định sẽ hoảng sợ đến cực hạn, nhưng ở trong mắt Hứa Thanh, con thú này dù độc dịch kinh người, sức chiến đấu của đạo ảnh nguyên thân Minh Phỉ lại giống như Quy Hư tầng một.

Nhưng đối với điều này, Hứa Thanh lại không quá bất ngờ. Trong nháy mắt Minh Phỉ kia cuốn theo độc dịch vọt tới, tay phải hắn tùy ý nâng lên, vỗ về phía trước.

Thiên địa chấn động, vô số sợi hồn bay ra, tạo thành một bàn tay khổng lồ giữa không trung, như bàn tay thiên thần phía trước Hứa Thanh, bao phủ Minh Phỉ khí thế như hồng, một phát bắt được.

Bóp thật mạnh.

Một tiếng “Ầm” vang lên, Minh Phỉ kinh khủng tuyệt luân trong mắt kẻ phàm tục một nhịp thở trước đó, chớp mắt tiếp theo đã trực tiếp bị một chưởng này của Hứa Thanh bóp nát, nhanh chóng bị quét sạch, hình thần câu diệt.

Nhưng ngay khi bàn tay to lớn hình thành từ sợi hồn kia buông ra, sắp bị Hứa Thanh thu hồi, bàn tay hóa thành từ sợi hồn này, có ba phần mười đột nhiên chấn động, từ màu máu hóa thành đen nhánh trong nháy mắt, càng có oán khí dâng lên bên trong.

Rồi nhanh chóng lan tràn, như muốn bao phủ cả bàn tay này vào trong.

Đó là Phỉ độc!

Trong mắt Hứa Thanh lần đầu tiên lộ ra ánh sáng kỳ dị. Hắn không để ý tới bàn tay giữa không trung, mà nâng tay tóm một phát, một sợi hồn biến thành màu đen lập tức bay thẳng đến chỗ hắn, rơi vào trong tay Hứa Thanh.

Hứa Thanh nghiên cứu cực sâu đối với độc đạo, cũng có kinh nghiệm phong phú, giờ phút này ánh mắt hắn rơi vào trên sợi hồn màu đen lòng bàn tay, rồi quan sát tỉ mỉ, hắn như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên hút khẽ.

Ngay lập tức, sợi hồn màu đen kia dung nhập vào trong thân thể Hứa Thanh.

Trong chớp mắt tiếp theo, nét mặt Hứa Thanh xuất hiện vẻ hoảng hốt, sau đó có cảm giác bạo ngược bốc lên, nhưng trong chớp mắt đã bị hắn đè xuống, Độc Cấm trong thân thể bùng nổ, lan tràn toàn thân, bao trùm hết thảy.

Làm một sợi sợi hồn màu đen kia, như bị tinh lọc, tiêu tán.

Giờ phút này duy chỉ có ánh sáng trong mắt hắn càng trở nên kỳ dị.

“Loại độc này, đúng là nhằm vào thần tính!”

Hứa Thanh thì thào, có càng nhiều hiểu rõ đối với độc của Minh Phỉ.

Độc của Minh Phỉ, sinh ra bởi oán hận đối với Thần linh, cho nên có thể ô nhiễm thần tính, làm thần tính mất đi ánh sáng, từ đó bị rớt vị cách, là loại độc hãn hữu có thể sinh ra tác dụng đối với Thần linh.

Một tia vừa rồi kia bị Hứa Thanh chủ động dung nhập quan sát, tuy chỉ là một tia, nhưng vẫn làm thần tính, nhân tính, thú tính của hắn mất cân bằng trong thời gian ngắn.

“Thú vị.”

Hứa Thanh liếm môi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp loại độc có thể đối kháng với Độc Cấm ở một mức độ nào đó, dù không phải toàn phương vị, nhưng trên mặt ảnh hưởng đến thần tính, cũng riêng một ngọn cờ.

Thế là Độc Cấm trong mắt triển khai toàn bộ, nhìn chăm chú bàn tay sợi hồn giữa không trung. Ngay khi ánh mắt rơi xuống, Độc Cấm và Phỉ độc lấy bàn tay kia làm chiến trường, bỗng nhiên đối kháng qua lại với nhau.

Cùng lúc đó, thiên địa lại lần nữa nổ vang, từ vong Minh Phỉ tử chỗ, sương mù đến từ thế giới hội tụ, thân hình Minh Phỉ từ ảo biến thành thực, hình thành một lần nữa, mà sức chiến đấu còn tăng lên một chút so với trước đó. Sau khi hình thành, nó gào thét một tiếng, chạy nhanh đến chỗ Hứa Thanh.

Hứa Thanh nâng tay phải lên, bỗng nhiên tóm lấy, lần này hắn không dùng sợi hồn hội tụ, mà dựa vào sức chiến đấu kinh khủng của hắn, cách không bắt lấy Minh Phỉ kia, đưa đến trước người.

Minh Phỉ bị bắt, khó mà giãy dụa, chỉ có miệng phun sương độc, phủ lên bát phương.

Nhưng Hứa Thanh lại không để ý tới độc của Minh Phỉ, bắt nó đến trước mặt rồi giơ tay chém xuống. Hắn rạch ra thân thể của Minh Phỉ, ánh mắt chuyên chú, bắt đầu nghiên cứu.

Hắn muốn nghiên cứu kết cấu thân thể, kết cấu linh hồn của Minh Phỉ này, cùng bản chất độc của nó hình thành như thế nào.

Hành vi này, ngay cả bản thân Minh Phỉ cũng đều sững sờ, lập tức giãy dụa càng kịch liệt hơn, nhưng chênh lệch giữa song phương quá lớn, khiến cho nó, ngoài độc có thể tạo thành ảnh hưởng với Hứa Thanh, cái khác đều vô hiệu.

Nhưng độc này cũng quả thật hung mãnh. Sau khi Minh Phỉ phun ra nuốt vào bảy, tám lần, phủ lên bát phương, xâm nhập thần tính, Hứa Thanh cũng đều nhíu mày. Hắn phất tay, trường thương màu đen xuất hiện bên cạnh, một thương xuyên thấu đầu Minh Phỉ, khiến cho nó hình thần đều bị diệt.

“Thân nó hư ảo, hồn nó mơ hồ, quả thật là sinh ra từ oán, nhưng phương thức oán này vận chuyển trong thân thể nó, khá thú vị...”

“Ta cần mổ ra thêm mấy lần, mới có thể hiểu được bản chất bên trong.”

Ánh mắt Hứa Thanh sáng ngời, nhìn nơi Minh Phỉ chết, đáy lòng dâng lên chờ mong.

Mấy nhịp thở sau, Minh Phỉ lại lần nữa hình thành phía trước Hứa Thanh. Ngay khi hiện thân, nó vừa muốn gào thét, nhưng giây tiếp theo, bàn tay lớn của Hứa Thanh đã đến.

Hắn tiếp tục bắt nó đến gần mình, nâng tay mổ ra, tách rời thân thể, tách rời đuôi rắn, tách rời tứ chi, ôm tinh thần học thuật, nghiên cứu cẩn thận...

Thời gian trôi qua.

Hứa Thanh không nóng nảy, ngoài lần đầu tiên xuất thủ là dọn sạch Minh Phỉ này, cũng nhanh chóng chém giết, hơn mười lần sau đó… Hắn đều lấy giải phẫu và nghiên cứu làm chủ.

Nguyên do hơn mười lần tử vong kia, có đôi khi là bởi vì trong quá trình nghiên cứu này, Minh Phỉ bị chết bởi sự kính dâng đối với học thuật.

Càng nhiều lúc, là bởi vì độc Minh Phỉ phun ra quá nồng đậm, ô nhiễm xung quanh, tác động đến thần tính của Hứa Thanh, khiến cho nghiên cứu của hắn gặp trở ngại.

Nhưng không sao cả, mỗi một lần Minh Phỉ tử vong, đều cần mấy chục giây để sống lại, quá trình này đủ để Hứa Thanh dùng sợi hồn dẫn đi độc của đối phương.