Quy Tắc Chuyện Lạ: Người Nhà Ta Không Bình Thường

Chương 16. Tối nay mười một giờ, đúng giờ khởi hành

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!




“Muộn như vậy còn muốn đi ra ngoài à?”


Nhân viên bảo vệ có vẻ hơi lo lắng, nói với giọng điệu không tốt.


Chu Bạch dừng một chút rồi nói.


"Không, tôi chỉ tuỳ ý ra ngoài đi dạo thôi. Đúng rồi, tôi rất tò mò về người phụ nữ mặc váy đỏ được nhắc đến lần trước, anh có thể kể thêm cho tôi nghe được không? "


Nhân viên bảo vệ vô thức nghiêng đầu, khóe miệng khẽ động không phối hợp, trạng thái hoàn toàn khác với hai ngày trước.


"Đừng nhắc đến người phụ nữ đó! Đều do ả ta!"


Chu Bạch mặc dù cảm thấy bảo vệ trạng thái rất không ổn, nhưng hắn vẫn cảm thấy muốn hỏi thăm.


“Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ đó?”


“Tôi không muốn uống thuốc! Đều do ả ta, công ty bắt tôi uống thuốc mỗi ngày! Tôi không có bệnh thì tại sao phải uống thuốc? Ngoài ra còn có một bà già mặt đỏ bừng đánh nhau với người phụ nữ đó, công ty còn đưa cho bà một lọ thuốc. Thật khó hiểu! "


Chu Bạch đột nhiên nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của anh ta.


"Bà già mặt đỏ bừng? Anh đang nói một lão nhân có vết bớt đỏ trên mặt à?"


"Đúng rồi."


Nhân viên bảo vệ nói lời này với thanh âm trầm thấp như thể đang chịu đựng điều gì đó.


Chu Bạch nhận thấy khóe miệng hiện lên một tia lạnh lẽo.


Hắn lùi lại một bước.


"Cám ơn, tôi về trước."


Bảo vệ nhe răng nanh: “Được rồi, nhớ đóng cửa thật chặt.”


Chu Bạch không nói thêm nữa, xoay người bước nhanh về nhà.


Thi thể của chó đen nhảy khỏi ban công vào buổi chiều đã sớm biến mất không thấy đâu nữa. Đôi mắt ẩn trong bóng tối đều đang nhìn chằm chằm vào từng động tác của Chu Bạch.


Mãi đến khi về nhà và đóng cửa lại, hắn mới thoát khỏi đôi mắt này với bên ngoài.


Sau khi kéo hết rèm cửa, Chu Bạch như thể bị hư thoát ngồi phịch xuống ghế sofa.


Ngay cả nhân viên bảo vệ cũng đã biến dị!


Bên ngoài bây giờ tràn ngập nguy hiểm.


Thời gian giành cho Chu Bạch không còn bao nhiêu, hắn phải nhanh chóng trốn đến khu vực an toàn, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi sắp xếp lại những thông tin thu được.


Theo nhân viên bảo vệ, người mẹ đã bị ô nhiễm ít nhất một tuần trước. 


Chu Bạch nghĩ tới đoạn video mình vừa xem.


Ngày người phụ nữ váy đỏ gặp tai nạn, người mẹ cũng có liên quan. Nhiều khả năng hôm đó người mẹ đã bị ô nhiễm.


Nói cách khác, việc người mẹ bị ô nhiễm không liên quan gì đến dì Vương!


Nhìn theo hướng này, mối nguy hiểm của dì Vương trực tiếp giảm đi rất nhiều, phải tìm bà ta càng sớm càng tốt. Nhà dì Vương ở ngay đối diện, Chu Bạch ra ngoài gõ cửa có thể tìm được bà ta.


Nhưng lúc này, hắn đang đi đi lại lại trong phòng, lưỡng lự trước khi bước ra ngoài.


Mới vừa đêm qua Chu Bạch đã sập cửa ngăn dì Vương ở bên ngoài. Mối quan hệ giữa hai người có lẽ đã tan vỡ từ lâu. Để lấy được lòng tin của bà ta đồng ý đưa Chu Bạch đến vùng an toàn không phải là điều dễ dàng.


Chu Bạch suy nghĩ một hồi, bắt đầu lục lọi hộp đựng trong nhà.


Những truyền thống tốt đẹp của Đại Hạ Quốc mà Chu Bạch học được từ khi còn nhỏ đã khiến hắn quyết định mang theo một số quà khi đến nhà dì Vương.


Nói không chừng bà ta vừa vặn thích, còn có thể thêm điểm độ thiện cảm.


Vì vậy hắn đã xem xét mọi thứ có thể phù hợp trong nhà, nhưng luôn có cảm giác không phù hợp.


Cuối cùng, hắn mở tủ lạnh ra và nhìn thấy đĩa thịt kho nằm trơ trọi bên trong.


Chu Bạch nhớ tới lời dì Vương nói tối qua nên lấy thịt kho ra. Chu Bạch chắc chắn không kiếm được thịt chó, nhưng có lẽ thịt lợn cũng được.


Hắn bưng đĩa thịt kho lên hâm nóng trong lò vi sóng, mùi thơm lập tức tràn ngập căn bếp. Khả năng nấu nướng của người mẹ vẫn rất tốt.


Chu Bạch bưng đĩa thịt kho ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, cảm giác bị nhiều con mắt theo dõi trong bóng tối lại xuất hiện.


Chu Bạch vội vàng gõ cửa dì Vương.


Không lâu sau, cánh cửa trước mặt mở ra từ bên trong. Dì Vương có chút mập mạp nhìn Chu Bạch với vẻ mặt không thiện cảm.


"Có chuyện gì à?"


Điều kỳ lạ là khi dì Vương xuất hiện, Chu Bạch cảm giác sau lưng bị nhìn chăm chú đột nhiên liền biến mất.


Chu Bạch nhanh chóng lộ ra nụ cười.


“Món thịt kho của mẹ cháu khá ngon nên mang một ít cho dì ăn thử.”


Dì Vương liếc nhìn miếng thịt kho trong tay Chu Bạch rồi đưa tay nhận lấy.


Lúc này, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Chu Bạch.


[Mức độ ưa thích của các nhân vật mấu chốt trong phó bản là +20. ]


[Chúc mừng ký chủ đã có cơ hội nâng cao thể chất. ]


[Lực lượng cánh tay của ngươi đã tăng 200%. ]


Vừa dứt lời, Chu Bạch liền cảm giác được cánh tay mình có chút nóng lên.


Hắn vui vẻ chú ý đến những thay đổi trên cơ thể mình, đồng thời cũng khẳng định dì Vương là nhân vật mấu chốt trong phó bản này.


Có vẻ như đĩa thịt kho này là sự lựa chọn đúng đắn.


Đúng lúc Chu Bạch đang định hỏi về vùng an toàn.


“Ba” một tiếng.


Cánh cửa trước mặt hắn đóng sầm lại.


Chu Bạch sững sờ tại chỗ.


Không phải chứ?


Không phải gia tăng độ thiện cảm sao?


Tại sao lại đột ngột đóng cửa?


Ngay khi cửa phòng dì Vương đóng lại, những ánh mắt đang theo dõi phía sau lại bắt đầu xuất hiện.


Chu Bạch rụt vai, đang định tiếp tục gõ cửa. Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra lần nữa.


Chu Bạch nghi ngờ nhìn dì Vương.


"Mỗi người một lần, đều bình đẳng."


Chu Bạch kinh ngạc giật giật khóe miệng.


Đây là...... Trả thù mình tối hôm qua đem bà nhốt ở ngoài cửa?


Đuối lý trước, Chu Bạch chỉ có thể haha cười hai tiếng.


"Dì Vương thật hài hước.”


“Vào đi.”


Chu Bạch theo dì Vương vào nhà. Bà đặt đĩa thịt kho lên bàn ăn, sau đó cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.


"Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”


Chu Bạch cân nhắc lời nói của hắn một lát, sau đó nói: "Cháu cảm thấy thành phố này có chút kỳ quái, lo lắng có thể nguy hiểm. Cháu muốn hỏi, có nơi nào an toàn để cháu có thể tránh được không?" 


Dì Vương lại nhét thêm mấy miếng thịt kho vào miệng trong khi Chu Bạch đang nói chuyện. Một đĩa lớn thịt kho tàu, rất nhanh liền bị ăn sạch hơn phân nửa.


"Vậy thì cậu đã hỏi đúng người rồi. Ta làm việc trong một lò mổ và tất cả nhân viên của chúng ta sắp được chuyển đến thành phố B. Chuyến xe tối nay. "


Vừa nói, bà vừa ngẩng đầu liếc nhìn Chu Bạch, trên môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.


“Nếu cậu đủ can đảm, ta có thể đưa cậu đi cùng.”


Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp Đại Hạ Quốc không khỏi rùng mình.


—— "Có vấn đề! Dì Vương có vấn đề!"


—— "Sao dì Vương lại quỷ dị như vậy?"


——“Nếu như là đi khu vực an toàn, tại sao lá gan phải đủ lớn mới có thể đi?”


——"Lò mổ đó cũng nguy hiểm à?"


—— "Thật quá đáng sợ, Chu Bạch có thể vượt qua ải hay không?"


Dì Vương chỉ mỉm cười nhìn Chu Bạch, tựa hồ rất có hứng thú với câu trả lời tiếp theo của hắn.


Chu Bạch không chút do dự: "Vậy làm phiền dì Vương. Khi nào chúng ta xuất phát?"


Dì Vương cười mấy tiếng, rất hài lòng với câu trả lời của Chu Bạch.


"11 giờ đêm nay, đúng giờ xe buýt sẽ xuất phát ở cổng tiểu khu!"