Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!



Chu Bạch trở về nhà đóng gói những thứ định mang theo vào buổi chiều và kiểm tra lại. Sau đó ngồi trên ghế sofa đợi đến 11 giờ đêm.


Tối nay, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Đại Hạ Quốc đã trực tiếp vượt quá mức cao nhất trước đó. Hầu như tất cả hàng tỷ người ở các quốc gia khác trên Lam Tinh đều ngồi trước TV để chờ xem đại kết cục của phó bản này.


Nếu bây giờ có người ngoài hành tinh có thể nhìn thấy người của Lam Tinh đang làm gì, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ chỉ số IQ của mình. Bởi vì hầu như tất cả đều bật TV và chăm chú theo dõi một người đàn ông đang ngơ ngác ngồi trong phòng khách.


Người đàn ông ngơ ngác đó đương nhiên là Chu Bạch.


Màn đêm bên ngoài càng ngày càng tối.


Mèo meo, chó sủa, móng tay cào vào cửa sổ, tay nắm cửa xoay…


Đủ loại âm thanh rùng rợn vang lên liên tục. Giống như có vô số quái vật đang thực sự thèm muốn những người trong căn phòng này.


Khủng hoảng rình rập.


Không biết đó là cuối cùng hắc ám chiến thắng hay dấu vết trước thất bại?


Không đến cuối, không một ai biết.


Đợi cho đến khi kim đồng hồ chỉ 10:55.


Chu Bạch nhặt đồ đã chuẩn bị sẵn, từ trên sô pha đứng dậy.


Cửa phòng mở ra.


Bóng tối bên ngoài phòng phát ra một tiếng “bá”, như muốn lao vào Chu Bạch. Cũng may, cánh cửa bên cạnh cũng được mở vào lúc này.


"Đi nào."


Dì Vương đi trước, Chu Bạch đi theo sau. Đôi mắt ẩn trong bóng tối đó không xa không gần theo dõi họ, nhưng lại không dám đến gần.


Buồng bảo vệ ở lối vào khu dân cư vẫn sáng đèn. Nhân viên bảo vệ quay lưng lại với họ và vùi đầu, thỉnh thoảng phát ra âm thanh nhấm nuốt.


“Đừng gây ra tiếng động.”


Dì Vương nhẹ nhàng nhắc nhở. Sau đó cả hai nhanh chóng đi qua buồng bảo vệ.


Một chiếc xe buýt đậu ngoài cổng tiểu khu, có một người đàn ông lực lưỡng có râu đang đứng ở cửa xe. Khi Chu Bạch đến gần, hắn lập tức ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.


Người đàn ông không nói gì, xoay người nhường Chu Bạch và dì Vương lên xe, sau đó đóng cửa lại. Trong xe có rất nhiều người nhưng đều im lặng lạ thường.


Chu Bạch cũng khó nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài xe, nhìn chiếc xe lái đi khỏi tiểu khu và càng ngày càng xa.


Khán giả ở Đại Hạ Quốc luôn chú ý tới động tác của Chu Bạch. Thiên Tuyển Giả của Vương quốc Sakura trước đó cũng đã từng đi xe buýt nhưng kết quả cuối cùng thật khốn khổ. Vì vậy, không ai dám ngồi yên khi chưa nhận được thông báo Vượt qua ải.


Trên đường đi, Chu Bạch nhìn thấy trên đường phố thành phố có rất nhiều người có bộ dáng quái dị đuổi bắt, cắn xé, la hét. Cả thành phố dường như đột nhiên biến thành địa ngục.


Dù đang ở Thế giới quái đàm nhưng Chu Bạch khi nhìn thấy những cảnh tượng này không khỏi có chút thương cảm. Nhưng không ai trên xe có tâm trạng giống hắn. Tất cả họ đều nhìn tất cả những điều này với vẻ mặt trống rỗng. Cứ như thể những người biến dị này đã từng không phải là đồng loại của họ vậy.


Chẳng bao lâu sau xe buýt đã rời khỏi thành phố, xe buýt lắc lư lắc lư khiến người ta buồn ngủ.


Chu Bạch bất tri bất giác, liền nhắm mắt lại.


Khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Chu Bạch mở mắt ra, nhìn thấy logo của Thành phố B xuất hiện trước mặt.


Mọi thứ dường như đã trở lại bình thường.


Những người lái xe trên đường đều là người bình thường.


Xe buýt chạy qua những con phố đông đúc, rẽ vào những con hẻm và cuối cùng dừng lại trước cổng một lò mổ.


Chu Bạch theo mọi người xuống xe, khi hắn đứng ở cửa lò mổ, trong phòng phát sóng trực tiếp của Đại Hạ Quốc vang lên tiếng máy móc.


[Chúc mừng Chu Bạch, Thiên Tuyển Giả của Đại Hạ Quốc, đã đến vùng an toàn và Vượt qua ải thành công. ]


[Được xếp hạng cấp SSS. ]


Ngay khi âm thanh máy móc vừa chấm dứt, người dân Đại Hạ đang xem truyền hình trực tiếp trước TV đã reo hò.


——“Là thật! Lò mổ ở thành phố B là khu vực an toàn!"


—— "Chu Bạch đã Vượt qua ải! Chúng ta ở Đại Hạ không cần phải hứng chịu những chuyện kỳ ​​lạ!"


—— "Chu Bạch là anh hùng Đại Hạ của chúng ta!"


[Bây giờ bắt đầu phân phối phần thưởng.]


[Thể chất toàn diện của người dân Đại Hạ đã tăng 10%. ]


Trong thế giới đầy những câu chuyện quỷ dị này, con người luôn cần phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Chỉ với một cơ thể khỏe mạnh mới có thể chống chọi tốt hơn trước những tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở thế giới bên ngoài.


Khán giả ở Đại Hạ Quốc cảm thấy họ ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng hơn sau khi nghe tin này.


Lúc này, hệ thống bắt đầu thông báo nội dung của phó bản khác.


[Tiếp theo, vào phó bản Lò mổ đẫm máu. ]


[Những Thiên Tuyển Giả vượt qua ải cần tiếp tục tham gia vào phó bản tiếp theo cho đến khi thất bại. ]


[Ngoại trừ Đại Hạ, Trò Chơi Quái Đàm đã chọn ngẫu nhiên một Thiên Tuyển Giả từ mỗi quốc gia. ]


[Phó bản Lò sát sinh đẫm máu đã được mở, tất cả những Thiên Tuyển Giả vui lòng chuẩn bị tinh thần. ]


[Phương thức vượt qua ải phó bản này:]


[Vượt qua ải cấp độ SSS: Tìm ra nguồn ô nhiễm trong lò mổ và loại bỏ "nó". ]


[Vượt qua ải cấp S: Nhận được sự đánh giá cao từ cấp trên của ngươi và có cơ hội được chuyển đến các thành phố khác. ]


[Vượt qua ải cấp A: Sống sót trong lò mổ trong 7 ngày và nhận được lời khen ngợi từ cấp trên của ngươi. ]


Sau đó, các phòng phát sóng trực tiếp ở các quốc gia khác vốn đã tối đen lại được mở lại.


Khán giả có thể nhìn thấy tất cả những Thiên Tuyển Giả ngẫu nhiên đang đứng ở cổng lò mổ giống như Chu Bạch.


——"Yah! Vương quốc Sakura của chúng ta lần này chắc chắn sẽ có thể vượt qua ải một cách suôn sẻ!"


——"Cố lên! Phần thắng cuối cùng nhất định thuộc về đất nước tươi đẹp!"


—— "Chúng ta, Nhật Lạc Quốc(*), muốn cho cả thế giới thấy chúng ta mạnh mẽ đến mức nào!"

(*) ở đây là nước Mặt Trời Lặn nha các bạn.


Chu Bạch sau khi nghe xong tất cả tin tức, nhìn về phía cửa lò mổ. Có vẻ như vùng an toàn này không an toàn lắm.


Lúc này, dì Vương ở phía sau bước xuống xe gọi hắn lại.


"Nếu muốn ở lại thì đi với ta."


Nói xong, bà bước vào lò mổ, lò mổ này tuy lớn nhưng hơi cũ.


Vừa bước vào cửa, hắn đã ngửi thấy mùi ẩm ướt và nhớp nháp trộn lẫn với mùi máu. Chu Bạch còn chưa kịp nhìn rõ cách bố trí lò mổ, dì Vương đã dẫn hắn vào một căn phòng cạnh cửa.


“Lò mổ hiện đang thiếu người gác cổng, ngươi có thể nhập chức đảm nhận vị trí này. Nội dung công việc và các biện pháp chú ý đều có trong tờ giấy này, ngươi hãy xem qua trước một chút. Nếu ngươi chắc chắn muốn nhận việc thì chỉ cần đi đến cuối phòng giám đốc và báo cáo với giám đốc Lý. "


Chu Bạch cầm lấy tờ giấy dì Vương đưa tới, hỏi.


"Dì Vương, cháu có thể hỏi dì một câu được không?"


Dì Vương nghe vậy mỉm cười: "Hỏi đi, nhưng ta không nhất định có thể trả lời cậu. Có rất nhiều chuyện về lò mổ này mà ta không thể nói cho cậu biết."


"Không phải về lò mổ. Đó là về mẹ cháu."


Dì Vương dừng lại: “Ta không thể trả lời câu hỏi này cho cậu. Cậu chỉ cần biết là chúng ta không muốn làm tổn thương bà ấy.”


Chu Bạch gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Thấy Chu Bạch không có vấn đề gì, dì Vương liền đi ra khỏi phòng.


Chu Bạch nhìn mảnh giấy trong tay, thấy trên đó có ghi.


"Quy tắc làm việc cho người gác cổng"