Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 25. Vương bát kế khủng bố như vậy sao? (1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

*Vương bát kế: vương bát là rùa đen, hàm ý chỉ người nhát gan, giỏi trốn tránh. Vương bát kế có thể hiểu là kế sách trốn tránh, tập trung vào phòng thủ, không tấn công kẻ địch.*

Hai lão già thối kia xuống tay cũng đủ tàn nhẫn. Hiện tại ba vị sư huynh không chỉ nằm bò mà còn nôn ra máu.

Ôn Vân vừa mới vắt khô khăn tay giúp đại sư huynh lau vết thương xong thì lại đến lượt tam sư huynh kêu ra thành tiếng rồi phun ra một búng máu.

Chỉ duy nhất có nhị sư huynh là tinh thần vẫn còn tạm ổn. Không biết hắn lấy ở đâu ra một chiếc gương rồi buồn rầu nói: “Mấy hồng nhan tri kỷ mà thấy được vẻ đẹp thê lương hiện tại này của ta thì đau lòng chết mất.”

Ôn Vân ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định không lau vết thương giúp hắn. Cứ để vị nhị sư huynh kia duy trì vẻ đẹp thê lương của hắn đi.

Sau hai ngày mệt mỏi, cuối cùng ba người kia cũng khá hơn một chút.

“Chúng ta phải bảo vệ Thập Phong. Không thể để sư phụ đang bế quan lại bị quấy nhiễu ngay thời khắc quan trọng được.” Sắc mặt của Việt Hàng Chu có chút tái nhợt, nhưng giọng điệu vẫn trầm ổn như cũ.

Hứa Vãn Phong nói: “Nếu lúc trước thu nhận thêm đồ đệ thì tốt rồi, chí ít cũng không rơi vào tình cảnh không có người để dùng như hiện tại.”

Bạch Ngự Sơn trầm mặc không lên tiếng.

Ôn Vân bên cạnh nói: “Muội có thể đi.”

“Không được, muội không thể đi.” Việt Hàng Chu lập tức phản đối.

Bạch Ngự Sơn ôm kiếm, buông ra hai chữ: “Không được.”

Hứa Vãn Phong cũng nhìn về phía này, nghiêm mặt nói: “Tuy Ôn sư muội từng là thiếu niên thiên tài, nhưng xưa đã khác nay, không thể mạo hiểm được.”

“Đối thủ của muội có không ít kẻ đã đạt tới Kim Đan, hiện tại muội không phải là đối thủ của bọn họ……”

Hứa Vãn Phong còn chưa dứt lời, cánh tay Ôn Vân bỗng đột nhiên chuyển động. Nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy gậy gỗ đen nhánh bên cạnh, chính xác điểm trúng yết hầu hắn.

Tốc độ nhanh nhẹn đến đáng sợ. Hơn nữa bởi vì không hề linh lực dao động nên càng khiến người khác càng khó lòng đề phòng hơn.

Việt Hành Chu trợn tròn mắt. Tuy rằng hắn biết rõ nhị sư đệ không hề đề phòng nên mới cho Ôn Vân cơ hội, nhưng…Không phải nàng không có tu vi sao?

Vì sao kiếm của nàng….Không đúng, gậy của nàng lại nhanh đến vậy?!

Cho dù kiếm tu ở Kim Đan kỳ dẫn thêm linh lực vào cũng không có được tốc độ khủng bố như thế!

Ôn Vân hơi ngẩng đầu, để lộ gương mặt thanh nhã, hàng mi dày nơi khóe mắt khẽ rung lên tạo thành một bóng đen mờ nhạt.

“Nhị sư huynh.” Nàng cất lời, giọng nói trong trẻo như làn gió mát.

“Muội có thể đi không?”

Hứa Vãn Phong sửng sốt trong giây lát, theo bản năng gật đầu.

“Có thể.”

****

Thấy Ôn Vân vẫn kiên trì muốn tham gia tranh tài nội môn, ba vị sư huynh cũng đành phải từ bỏ suy nghĩ đi tìm kiếm đồ đệ, bắt đầu toàn tâm toàn ý giúp nàng chuẩn bị cho tỷ thí sắp tới.

Hứa Vãn Phong không biết lấy ở đâu ra một mảnh giấy nhiễm đầy mùi son phấn, chậm rãi đọc những chữ nhỏ ghi trên tờ giấy đó.

“Cuộc tranh tài nội môn lần này sẽ cho các đệ tử dưới một trăm tuổi rút thăm. Những đệ tử rút được số giống nhau sẽ phải lên võ đài tỷ thí để chọn ra người thắng cuộc.”

“Những người thắng cuộc này sẽ tiếp tục rút thăm, cuối cùng sẽ chỉ lấy một trăm người. Một trăm đệ tử này sẽ có cơ hội khiêu chiến với đệ tử thân truyền của các phong để lấy được lệnh bài tham gia tỷ thí kiếm đạo.”

Việt Hành Chu nghiêm túc nói thêm: “Theo như ta biết thì chỉ có vài kẻ trong số những đệ tử nội môn bình thường đã kết Kim Đan. Lấy thực lực của Ôn sư muội hiện tại, chỉ cần không đυ.ng trúng bọn họ thì sẽ không có vấn đề gì.”

Giới thiệu quy tắc xong, cuối cùng bọn họ cũng vào chủ đề chính.

Ôn Vân đang uống trà thì thấy ba người kia lần lượt lấy từ trong túi không gian ra bảo bối.

“Pháp bảo có tính công kích phải dùng linh lực, nên những thứ ta chọn cho muội đều là pháp bảo phòng ngự.”

Việt Hành Chu lấy một khối ngọc bội rồi đưa cho Ôn Vân: “Khối ngọc bội này tạm thời cho muội mượn. Đây là quà sư phụ tặng ta, có thể chống đỡ được ảo thuật công kích của tu sĩ ở kỳ Hóa Thần.”

Bạch Ngự Sơn lấy ra một kiện trường bào, nhàn nhạt nói: “Bộ y phục này được chế tạo bằng da của giao long, đao kiếm bất nhập, nước lửa khó xâm.”

Hứa Vãn Phong lấy ra một cái mai rùa đen tuyền lớn bằng bàn tay, dáng vẻ như hiến vật quý nói: “Đây là xác Huyền Vũ, có thể chống đỡ được một chưởng của tu sĩ kỳ Hóa Thần.”

Sau đó hắn bừng bừng hứng thú nói: “Ta thấy kiếm thuật của Ôn sư muội không tồi nên đã nghĩ chủ ý này. Không bằng tới lúc đó muội mặc hết đống pháp bảo này lên người, yên lặng chờ đối phương tới chém. Đợi đến khi đối phương hao tổn hết linh lực rồi thì muội dùng kiếm thuật đánh trả hắn ta!”