Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 26. Vương bát kế khủng bố như vậy sao? (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Hắn vỗ vào mai rùa đen, kiêu ngạo nói: “Kế sách này ta đặt tên là Vương bát kế!”

Ôn Vân: Ta thấy huynh giống *vương bát* thì đúng hơn!

*Vương bát: rùa đen.*

Hành vi hiện tại của bọn họ giống cái gì?

Chính là giống một đám học sinh tiểu học đi đánh nhau. Sau đó bỗng nhiên xuất hiện một học sinh tiểu học mặc cơ giáp, trực tiếp đi đến đánh tới tấp những người còn lại.

Lấy ra một đống pháp bảo phòng ngự xong, ba người cũng không đừng lại ở đó mà còn muốn tặng nàng một thanh bảo kiếm lợi hại!



Cây củi trong tay nàng thật sự quá khó coi!

Nhưng mà linh kiếm phải có duyên mới có thể phù hợp. Hơn nữa lúc này Ôn Vân kiên quyết không chịu nhận, bọn họ đành phải từ bỏ ý định.

Được thôi, nếu Ôn sư muội đã yêu cây củi kia tha thiết như vậy thì cứ dùng cây củi đó đi.

Cùng lắm thì bọn họ làm một cái vỏ thật oai phong có cây củi đó.



Vì thế ba ngày sau, Ôn Vân mang theo ‘cây củi’ có vỏ ngoài được chế từ hàn thiết tủy đi tới hiện trường tổ chức tranh tài nội môn.

Lúc mấy đệ tử khác đi ngang qua nàng thì không khỏi chậm lại bước chân, nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ.

“Kia là hàn thiết tủy phải không? Đây là tên phá của ở phong nào vậy?”

“Không sai. Sư phụ ta phải dùng của cải tích góp 300 năm mới đổi được một mẩu hàn thiết tủy bé bằng móng tay thôi.”

“Lấy hàn thiết tủy để làm vỏ kiếm, vậy kiếm bên trong là dùng thứ gì đúc đây?”

“Đáng ghét! Bảo kiếm thế kia không nên ở trên người một kẻ không có tu vi như nàng! Thật quá lãng phí! Phải cho ta mới đúng…..”

Suốt đường đi đã có không ít ánh mắt khiển trách của đám phú nhị đại trong giới tu chân, nhưng Ôn Vân vẫn thản nhiên, ung dung đi tới chỗ rút thăm, rút ra con số của mình.

“99.”

Trùng hợp là nam đệ tử đứng phía trước nàng cũng vừa lúc rút trúng con số này.

Hắn ôm kiếm chắp tay, ngạo nghễ nói: “Lần này e rằng phải đắc tội rồi, mong vị sư muội này thứ lỗi.”

Lời nghị luận của mọi người xung quanh đã chứng thực thực lực của hắn.

“Vậy mà lại là Trình sư huynh ở Tam Phong. Nghe nói hắn đã đến Trúc Cơ đỉnh kỳ, e rằng vị tiểu sư muội này sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên rồi.”

Ôn Vân khẽ gật đầu tỏ vẻ chính mình đã nghe, sau đó nàng yên lặng ngồi xuống một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Trên đài tỷ thí đang vô cùng náo nhiệt. Nhưng vì những đệ tử này đều là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, nên đa số đều là so khả năng khống chế linh lực và kiếm thuật.

Nói trắng ra là vì thực lực của bọn họ quá yếu, không có quá nhiều kỹ năng nên chỉ biết dùng đánh vài chiêu cơ bản.

Nhưng linh lực vẫn sẽ có điểm khác nhau, lực độ và tốc độ đều sẽ vượt xa kiếm thuật bình thưởng.

Ôn Vân nhìn một lát thì cảm thấy mệt mỏi, nhưng đúng lúc đến lượt của nàng nên đành phải vác vỏ kiếm lên đài.

Đối thủ của nàng đúng là vị Trình sư huynh kia.

Chiếu theo quy củ khi tỷ thí, hai bên tự báo gia môn.

Đối phương nói rất khí thế: “Tam Phong, Trình Lăng Phong!”

Nàng cũng đáp lại: “Thập Phong, Ôn Vân.”

Nàng khẳng định là đã nhìn thấy sự mơ hồ trên mặt của đối phương. Thật đúng là một người thiếu hiểu biết, ngay cả Thập Phong cũng chưa từng nghe tới.

Nhưng Trình Lăng Phong đã rất nhanh điều chỉnh lại tinh thần của mình, hắn hét lên: “Rút kiếm đi, Ôn sư muội!”

Ôn Vân đang chuẩn bị rút ma trượng, dùng thuật đánh bay làm hắn rớt xuống đài thì bỗng nhiên có một tiếng hô lớn trong đám đông….

“Vương bát kế!”

Tiếng hô này vừa dứt, Hứa Vãn Phong lập tức dùng quạt giấy che mặt và lùi sâu vào trong đám người, nhìn vị sư muội xinh đẹp bên cạnh và vô tội nói: “Á! Vị sư huynh nào la hét ầm ĩ ở đây vậy? Thật đúng là mất phong độ!”

“………”

Ôn Vân trên võ đài chợt ngừng lại trong giây lát, bất lực dừng động tác của mình lại.

Nàng là định đánh nhanh rồi trở về tiếp tục tước cây Hỏa Sam Mộc. Nhưng nếu nhị sư huynh đã có ý đến đây xem trận thì nàng cũng không thể phụ lòng sự chuẩn bị lúc trước của huynh ấy được.

Bởi vậy nên khi Trình Lăng Phong cầm bảo kiếm lao tới đầy khí thế thì Ôn Vân chẳng hề di chuyển, mà lại lười biếng, thoải mái mà…..

Ngồi xuống đất.

Trình Lăng Phong ngẩn người, hắn muốn thu kiếm lại nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Thanh kiếm lóe lên tia sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào mặt Ôn Vân.

Sau đó, nó không thể tiến thêm một ly, một mét nào nữa.

Thiếu nữ bị tấn công không có bất cứ hành động chống trả, nàng chỉ khẽ rũ mắt và hơi mím môi. Dáng vẻ của nàng hoàn toàn không giống như đang so kiếm, ngược lại là giống như đang mất tập trung suy nghĩ gì đó.