Sư Muội Kiếm Tông Tay Cầm Ma Trượng

Chương 27. Vương bát kế khủng bố như vậy sao? (3)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Đúng vậy, nàng đang suy nghĩ xem nên làm cây ma trượng Hỏa Sam Mộc với kích cỡ bao lớn thì thích hợp.

Trình Lăng Phong giống như gặp phải quỷ, hắn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm trong tay mình, sau đó không chịu tin mà lại một lần nữa đâm về phía cánh tay của Ôn Vân.

Vẫn không được.

Hả, thật không ngờ vị sư muội xa lạ này thế nhưng lại có thể ép hắn tung ra còn át chủ bài!

Trình Lăng Phong ngửa mặt lên trời cười lớn. Ngay sau đó, hắn tập trung tinh thần, dồn hết toàn lực vào chiêu kiếm này. Hắn hét lên tên của chiêu kiếm này……

“Thương Vân Hàng Long Trảm!!!”

Ngay sau đó.

‘Bang!’

Bảo kiếm bị bắn ngược về sau, rơi xuống đất.

Trái ngược với tiếng rống đầy khí thế vừa rồi, không khí lúc này có chút xấu hổ.

Hắn ngây người nhìn bảo kiếm rơi trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn thiếu nữ phía đối diện.

Nàng không hề dao động, thậm chí còn nâng tay áo lên ngáp một cái. Lúc đến gần hắn còn nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia có hơi mê man buồn ngủ, kinh diễm động lòng người.

Sắc mặt của Trình Lăng Phong hết trắng lại đỏ, cuối cùng im lặng chắp tay với Ôn Vân, nhặt bảo kiếm lên rồi thất hồn lạc phách bước xuống đài.

Những người đứng xem không biết có phải hay không còn cố ý châm chọc hắn.

“Ôi, Ôn sư muội đúng là tuyệt sắc giai nhân. Nhưng Trình sư huynh, sao huynh lại thương hoa tiếc ngọc trong thời điểm này chứ?”

Ta không như thế.

“Đúng vậy, sao có thể vừa nhìn thấy nàng ngồi trên mặt đất đã luyến tiếc xuất chiêu chứ!”

Hắn không có!

“Ôi ôi, trông dáng vẻ này của hắn như vậy thế nhưng cũng có thể trúng mỹ nhân kế….”

Ngươi đừng nói bậy!

Trình Lăng Phong chịu đả kích nhưng không thể giải. Hắn chỉ có thể che ngực vội vàng chạy đi.

Hứa Vãn Phong cười đến nỗi đôi mắt đào hoa kia cũng híp lại.

“Ha ha ha, không hổ danh là pháp bảo nhập môn sư phụ tặng cho ta. Thật là hữu dụng!”

Là người chiến thắng nên Ôn Vân tiếp tục đi rút bảng số lần hai. Trước khi nàng bước lên đài thì bỗng có người kéo quần áo của nàng.

Trên mặt Bạch Ngự Sơn vẫn còn quấn băng gạc. Hình như hắn cũng cảm thấy như vậy rất kỳ quái, cho nên hôm nay hắn đã đeo thêm một chiếc mặt nạ.

Nhưng hắn không biết là làm như vậy càng kỳ quái hơn.

Bạch Ngự Sơn nghiêm túc nói: “*Giao y* cũng là đồ vật sư phụ tặng cho ta, không hề thua kém xác Huyền Vũ.”

*Giao y: y phục may từ da của giao long.*

Ôn Vân buồn bực hỏi: “Cho nên?”

Hắn sốt sắn nói: “Trận tiếp theo muội mặc thử đi.”

“………”

Sao người trong Thập Phong các huynh đều có tật xấu vậy!

Chẳng trách sư phụ của các huynh tặng nhiều pháp bảo phòng thân như vậy. Thì ra là sợ đồ đệ nhà mình quá đáng ghét mà bị đánh chết?

Tuy rằng nàng rất cạn lời trước những sở thích quái ác của sư huynh, nhưng trước khi lên đài, Ôn Vân vẫn mặc bộ Giao y đó.

Y phục này có thể điều chỉnh theo vóc dáng của người mặc, chất liệu mềm mại uyển chuyển như lụa, dưới ánh nắng thì sáng rực rỡ, lúc di chuyển vạt áo sẽ tung bay, từng mạnh vảy giao long sáng long lanh như bầu trời đầy sao, đẹp như mộng ảo.

Ôn Vân vốn rất xinh đẹp, bình thường không ăn diện trang điểm đã thanh nhã vô song, nay có Giao y tô điểm thêm thì càng làm người khác không thể rời mắt.

Ôn Vân vừa bước lên đài đã thấy đối thủ nhìn nàng không chớp mắt.

Nàng chắp tay, khách khí báo gia môn: “Thập Phong, Ôn Vân.”

Lúc này Đối phương mới tỉnh táo lại, hắn hít một hơi thật sâu, nỗ lực xoay mặt sang bên khác: “Nhị Phong, Uông Tân.”

Sau nửa chén trà, Uông Tân đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn không làm gì được Ôn Vân. Lúc này hắn đành dẫn theo gương mặt hoài nghi cuộc đời mà đi xuống đài.

Quần chúng đứng xem bên dưới đều hận không thể rèn sắt thành thép: “Lại một tên thấy mỹ sắc là không ra tay được!”

Uông Tân: “Ta có ra tay! Còn dùng hết sức lực của bản thân! Bây giờ tay ta vẫn còn run đây này!”

“Nàng ấy vẫn luôn đứng bất động ở đó, thế nhưng các người ngay cả một chiêu kiếm cũng đều luyến tiếc phóng ra!”

Uông Tân: “Không phải! Ta có đâm nhưng kiếm không thể tiến về phía trước!”

Nhưng mọi người đều không nghe lời nói của Uông Tân, họ trực tiếp ngó lơ và tiếp tục bàn tán: “Cũng may đối thủ tiếp theo của nàng là một vị sư tỷ của Lục Phong. Lần này tất nhiên sẽ không có ai bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc nữa.”

Bọn họ chưa chờ được bao lâu thì vị sư tỷ Lục Phong kia cũng sức cùng lực kiệt đi xuống.

Hai tay nàng ấy run lẩy bẩy, ngay cả kiếm cũng không thể cầm được chứ nói gì đến tâm trạng nói chuyện với người khác.

Mọi người không rõ chân tướng nên đều hoảng sợ: “Ngay cả sư tỷ cũng không thể ra tay được! Ôn sư muội khủng bố đến vậy sao?!”