Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lạc Thành, thành thị phồn hoa nhất tu chân giới.

Thiên Hương Lâu, nơi dù chỉ dừng chân một ngày phải mất một trăm linh thạch đã bị người ta bao hết, điều này làm mấy từ sĩ chỉ tiêu rộng rãi rất bất mãn. Nhưng khi nhìn thấy kí hiệu là của Thành Lưu Kiếm Tông thì ai nấy đều chắp tay, biết thời biết thế mà rời đi.

Trong gian phòng tinh xảo ở tầng cao nhất chợt truyền ra tiếng trách mắng đầy tức giận.

“Đúng là hoang đường!”

Người nói chuyện là một thiếu nữ mặc một thân tử y diễm lệ. Nàng ta tức giận ném ngọc giản truyền tin xuống đất, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Nam tử bạch y ngồi đối diện nàng ta che miệng ho nhẹ vài tiếng, gương mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng. Hắn nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Không biết là chuyện gì khiến Lạc Nhân sư tỷ không vui vậy?”

Liễu Lạc Nhân căm giận nói: “Vừa rồi Trương sư đệ truyền tin tới nói rằng trong cuộc tranh tài nội môn này có một nữ đệ tử xinh đẹp, nàng ta dựa vào khuôn mặt đã làm hơn mười người khác tự nguyện nhận thua!”

Thân thể tu sĩ được rèn luyện bởi linh lực, dung mạo tất nhiên cũng không tầm thường, nhưng nếu nói rằng chỉ cần lộ ra khuôn mặt đã khiến đối thủ nhận thua thì…..

Bọn họ là kiếm tu, người có tính khí kiêu ngạo nhất! Không phải Hợp Hoan Tông chỉ xem mặt kia!

Nàng ta cau mày nói: “Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến kẻ khác chê cười Thanh Lưu Kiếm Tông chúng ta sao!”

Tạ Mịch An hơi cong khoé môi lên, ôn tồn trấn an: “Đó là vì sư tỷ không ở đó. Nếu lời của Trương sư đệ thực sự là thật, vậy có thể là người nọ dùng pháp bảo mê hoặc tinh thần cũng nên.”

Lời này thật đúng là đã làm Liễu Lạc Nhân rất hài lòng.

Xét về thân phận, nàng ta chính là nữ nhi của chưởng môn. Luận về tư chất, từ năm chín tuổi nàng ta đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh kỳ, mười lăm tuổi đã kết Kim Đan. Nếu phải so sánh, nàng ta thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cả Tạ Mịch An.

Nữ tu kia dù có bối cảnh thế nào đi nữa thì cũng không thể so sánh được với đệ tử thân truyền như bọn họ.

Nàng ta hừ một tiếng: “Đám đệ tử bây giờ không lo chuyên tâm luyện kiếm mà suốt ngày chỉ biết dùng mấy thủ đoạn lừa gạt! Thiên tài như Tạ sư đệ đây còn phải chịu khổ thế này, mấy kẻ như nàng ta chính là đám chim non không biết điều!”

Nghe tới đây, Tạ Mịch An ngồi đối diện đột nhiên che miệng ho khan, hơi thở có chút rối loạn.

Liễu Lạc Nhân vội vã đưa linh dược hoàn cho hắn, vẻ mặt tràn đầy quan tâm hỏi: “Tạ sư đệ lại đau sao? Nếu không chúng ta dừng chân ở đây nửa tháng đi?”

Tạ Mịch An nhíu mày, gắng gượng lên tiếng: “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, không thể làm chậm trễ tranh tài.”

Trước đó, đệ tử nội môn bọn họ phải ra ngoài diệt trừ tu ma. Lúc Tạ Mịch An đơn độc ra ngoài thì bị đối phương vây đánh, vết thương đến giờ vẫn chưa lành.

Hơn nữa tỷ thí luận kiếm lần này được cử hành sớm trước hai năm, cho nên hiện tại bọn họ mới buộc phải trở về tông môn.

Sau khi giúp Tạ Mịch An gọi y tu tới, Liễu Lạc Nhân đã lập tức lấy ngọc giản truyền tin ra, dứt khoát ra lệnh.

“Tranh tài nội môn lần này, ngoại trừ linh kiếm ra thì cấm sử dụng tất cả pháp bảo!”

***

Ôn Vân vừa xuất hiện đã thu hút vô số người vây xem.

Nàng liên tục chọn mười đối thủ, trong đó có bốn kẻ chủ động nhận thua, sáu người khác còn chưa kịp rút kiếm ra khỏi vỏ đã bị nàng trực tiếp đánh rớt xuống đài. Trong tranh tài nội môn lần này, không nghi ngờ gì nữa, Ôn Vân chính là hắc mã đẹp nhất.

Không chỉ dung mạo, danh tiếng, mà ngay cả gia môn của nàng cũng khiến người ta hâm mộ.

Thử hỏi có kẻ nào nhìn thấy vỏ kiếm được chế tạo từ hàn thiết tủy của nàng mà hai mắt không sáng lên? Còn kiện giao y khiến đám nữ tu không thể nào rời mắt kia nữa! Lại còn vô số pháp bảo phòng hộ khiến người khác không cách nào tới gần......

Ngay cả mấy trưởng lão ở kỳ Nguyên Anh cũng chưa từng thấy qua bảo bối nào như vậy.

Có mấy đệ tử thua cuộc giải thích, rốt cuộc mọi người cũng biết được thứ khiến Ôn Vân đáng sợ không phải là khuôn mặt của nàng, mà chính là đống pháp bảo phòng ngự trên người nàng.

Thực ra cũng không phải không có người nghĩ tới chuyện giữ lại linh lực, không vội tấn công, có điều kết quả chờ đợi bọn họ chính là......Ôn Vân đột nhiên không thèm phòng bị nữa mà phóng vỏ kiếm về phía bọn họ, khiến bọn họ....trực tiếp ngã nhào xuống đài.

Có đệ tử còn tuyệt vọng nói: “Chủ động tấn công thì nàng bất động, không chủ động thì nàng lại muốn đánh! Như thế này thì thắng kiểu gì?!”

“Ôn sư muội sao có thể ngang ngược như vậy chứ! Chẳng lẽ nàng là hóa thân của vương bát* sao?”

Vương bát*: rùa đen

Hứa Vãn Phong: Chính xác!

Ngược lại cũng không ít kẻ sau khi thua trận thì không cam lòng trào phúng nói: “Như thế thì có bản lĩnh gì chứ? Cùng lắm chỉ là dựa vào đống pháp bảo của trưởng bối tặng cho, là ta thì ta cũng thắng.”