Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Hứa Vãn Phong nghe đến đây lập tức không vui, vung quạt giấy che nửa gương mặt và mỉa mai: “Hóa ra vị các hạ đây cũng không có bản lĩnh sao? Ta nhớ rõ lúc tỷ thí với nàng, ngươi còn sử dụng những một trăm hai mươi cái linh phù, bảy kiện pháp bảo cơ mà?”

“……..”

Trong lúc đủ loại âm thanh bàn tán vang lên bên dưới, Ôn Vân đã lĩnh bảng số bước lên đài.



Lúc mọi người ở dưới chuẩn bị tốt ghế băng cùng hạt dưa, sẵn sàng xem một trận vương bát đại chiến thì trưởng lão phụ trách trật tự gần đó đột nhiên phi thân lên đài.

“Trong hai ngày tỷ thí gần đây có đệ tử nào đó quá mức ỷ lại pháp bảo khiến tranh tài nội môn mất đi tính công bằng. Đã là kiếm tu thì nên dựa vào kiếm thuật để phân cao thấp.”

Ánh mắt ông ta như có như không dừng lại trên người Ôn Vân, giống như có chút khinh thường nói: “Các trưởng lão quyết định cấm sử dụng tất cả các loại pháp bảo, linh phù ở tranh tài nội môn lần này!”

Lời này vừa vang lên, các đệ tử phía dưới lập tức ngẩn người, sau đó ai nấy đều vui mừng.

Đặc biệt là mấy đối thủ của Ôn Vân. Thậm chí còn có kẻ ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Ha ha ha Ôn sư muội, trước nay ngươi đều dựa vào pháp bảo. Đáng tiếc vận may của ngươi đến đây là hết rồi!”

Dứt lời, hắn lấy từ trên người ra một xấp linh phù dày cộp rồi ném ra ngoài, kế tiếp đó lại cởi hơn mười kiện pháp bảo trên người ra, trong tay chỉ nắm chặt một thanh kiếm.

“Đồ vật bên ngoài chỉ là phù du, mệnh ta do chính ta giành lấy! Ôn sư muội, rút kiếm đi!”

Ôn Vân lẳng lặng nhìn vị sư huynh trước mặt này, nàng hơi rũ mắt, chậm rãi cởi ba kiện pháp bảo Hóa Thần ra.

Kế tiếp đó, bàn tay trắng nõn cầm lấy vỏ kiếm đen nhánh.

“Trúc Cơ trung kỳ.”

Ôn Vân chớp mắt, lẩm bẩm nói:

“Hai.”

Lời này tất nhiên cũng truyền đến tai kẻ đối diện. Có điều không đợi hắn kịp phản ứng xem lời này có ý gì, Ôn Vân đã di chuyển.

Thân ảnh mảnh mai chợt lóe lên như một tia chớp trắng sáng, vỏ kiếm trong tay đồng thời phóng ra. Hai chiêu kiếm pháp tuyệt kỹ lưu loát vung lên cao tạo thành hai tàn ảnh đen nhánh trên không trung.

Ngay sau đó.

Nam đệ tử bị vỏ kiếm chạm đến giữa chân mày, hai chân lập tức mềm nhũn, chậm rì rì quỳ sụp trên mặt đất, biểu cảm trên gương mặt là bàng hoàng không thể nào tin nổi: “Sao có thể nhanh như vậy..... Ta còn chưa kịp điều khiển linh lực đã thua rồi sao......”

Ôn Vân cũng không để ý tới hắn, khóe môi anh đào hé mở, bình tĩnh nói: “Người tiếp theo.”

Đối thủ kế tiếp của nàng là Trúc Cơ đỉnh kỳ, Ôn Vân chỉ dùng ba chiêu đã khiến đối phương rơi xuống đài.

Trúc Cơ sơ kỳ, một chiêu đã bại.

Trúc Cơ trung kỳ, hai chiêu là thua.

............

Giờ phút này, dưới đài là một mảnh yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trên đài kia, suy nghĩ không phục trước đó hoàn toàn chuyển thành kinh sợ.

Người nào đó dưới đài còn gian nan mở miệng: “Nàng ta.....Vẫn luôn không dùng linh lực đúng không?”

“Đúng vậy. Nàng không dùng linh lực, không rút kiếm, chỉ dựa vào ba chiêu kiếm thuật cơ bản đã đánh bại tám người.”

Thật sự là ba chiêu kiếm thuật cơ bản. Một khıêυ khí©h, một chẻ đôi, một đâm tới. Mỗi một tu sĩ ở đây đều phải dùng tới nó.

Nhưng không một ai có thể xuất kiếm với tốc độ nhanh hơn nàng.

Đây vốn dĩ là năng lực điều khiển kiếm thuật của bản thân tu sĩ, thứ mà chỉ thiên tài kiếm thuật chân chính mới có được.

Hào quang của nàng bị Tạ gia che giấu suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng đến lúc hé lộ.

Ôn Vân đứng trên đài cao, giờ phút này, gió thổi càng lúc càng lớn. Váy trắng trên người nàng theo gió tung bay, tóc đen trên đầu bị gió thổi có chút rối loạn.

Nhưng nàng cũng lười vén lại. Hai mắt hơi rũ xuống, ánh mắt lướt xuống phía dưới đài.

“Còn ai nữa không?”

Những người bị tầm mắt nàng lướt qua theo phản xạ cúi đầu xuống. Vậy mà lại không có ai dám lên ứng chiến!

Ôn Vân lười biếng nói: “Được rồi, vậy ta đây ......”

“Chờ đã!”

Đúng lúc này, một thanh kiếm từ xa phóng tới, thân kiếm còn mang theo tia nóng bỏng của linh lực hệ hỏa.

Một nam tử nhảy từ trên thân kiếm xuống, cười lớn nói: “Lần này cuối cùng cũng đuổi kịp náo nhiệt rồi! Vị sư muội này đúng là tùy hứng, để ta phải tới tận đây gặp ngươi!”

Hắn lười đi cùng mấy đệ tử thân truyền khác nên trực tiếp ngự kiếm một mình trở về trước, thật không ngờ lại gặp được một màn thú vị này.

Linh kiếm hệ hỏa rơi vào tay nam tử, hắn hơi nhướng mày: “Ta là Lục Thiên Toại, đại đệ tử Tam Phong, hẳn sư muội đã từng nghe qua.”

Ôn Vân ngẫm nghĩ một lát, thành thật đáp: “Chưa từng.”

Mọi người dưới đài: “Cái gì? Nàng ta vậy mà dám đánh vào mặt mũi đệ tử thân truyền sao!”

Phải biết rằng vị kia chính là Lục Thiên Toại, đệ tử thân truyền Kim Đan kỳ. Người mà đám đệ tử ngoại môn lúc trước thích xem nhất, không phải ai khác, chính là hắn!