Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Ánh mắt Lục Thiên Toại chợt lóe lên: “Vị sư muội này cũng đủ cuồng ngạo. Mấy người trước đó không thể khiến ngươi rút kiếm. Hiện tại ta đã tới, mau rút kiếm đi!”

Ôn Vân yên lặng nhìn hắn rồi lắc đầu.

“Không cần.”

Tuy người này là Kim Đan kỳ, nhưng nàng cũng không nhất thiết phải dùng tới ma pháp. Hơn nữa đối phương còn là đại đệ tử Tam Phong, suy cho cùng nàng vẫn nên cho hắn chút mặt mũi.

Có điều lời này của nàng dường như thành công chọc giận Lục Thiên Toại. Hắn lập tức xụ mặt xuống: “Ngươi khinh thường ta?”

Ôn Vân giật mình giải thích: “Không phải…..”

“Nếu không phải thì rút kiếm đi!”

Thiếu nữ im lặng trong giây lát, khuôn mặt trắng nõn có chút mệt mỏi. Sau đó nàng gật đầu đáp: “Một khi đã vậy thì ta sẽ thoả mãn cho ngươi.”

Ôn Vân rút kiếm!

Ai nấy đều căng thẳng, nhìn chằm chằm về phía tay nàng.

Vỏ kiếm chế tạo từ hàn thiết tủy dưới ánh dương gay gắt phản chiếu ra thứ ánh sáng vừa xa hoa lại điệu thấp, khiến mọi người nhìn đến ngây người.

Vỏ kiếm bất phàm như vậy nhất định phải xứng với một thanh kiếm tuyệt thế!

Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Ôn Vân chậm rãi rút ra lớp vải đen dày bọc trên thân kiếm, sau đó rút thanh kiếm ra khỏi vỏ kiếm…..

Không đúng, là một cây gậy.

Một cây gậy đen nhánh, trên thân gậy còn có vài vết nứt đặc trưng của gậy gẩy lửa.

Cây gậy kia còn không bằng cây kiếm gỗ bình thường, nó hoàn toàn không có mũi nhọn, trên đó cũng không hề một tia linh lực nào dao động.

“Ngươi đùa ta sao?” Sắc mặt Lục Thiên Toại đã rất khó coi.

Ôn Vân cũng không giải thích mà chỉ dùng tư thế kỳ quái cầm ‘que củi’ kia lên, nghiêm túc nói: “Lục sư huynh, mời!”

Lục Thiên Toại lập tức giận dữ, vung kiếm bay người lên. Trong nháy mắt, tu vi Kim Đan kỳ lập tức được khai triển, linh khí cuồn cuộn dẫn vào thân kiếm khiến bảo kiếm khẽ rung lên. Sau đó, một nhát kiếm mang theo linh khí nóng bỏng của hệ hỏa phóng thẳng về phía Ôn Vân!

Ôn Vân vẫn đứng trên đài, không hề né tránh, bình tĩnh cầm que củi , môi mỏng mấp máy niệm thần chú.

“…..Thuật Tấn Công!”

Lúc Lục Thiên Toại sắp đυ.ng tới Ôn Vân, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên mạnh mẽ đánh úp tới khiến hắn bay thẳng xuống dưới đài!

Lục Thiên Toại nằm trên đất, nửa ngày cũng chưa khôi phục lại tinh thần. Xung quanh hắn lúc này là một mảnh yên tĩnh.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc mới có một người không nhịn được khẽ hỏi nhỏ.

“Lục sư huynh vậy mà bị đánh bại bởi một chiêu sao? Thực lực của Ôn sư muội đáng sợ đến vậy sao?”

“Luôn miệng nói nàng không có tu vi, nhưng ta thấy nàng ta chắc chắn là dùng pháp bảo che giấu tu vi. Vừa rồi còn đánh bay cả linh kiếm của Lục sư Huynh, nếu không phải là Kim Đan kỳ thì sao có thể làm được như vậy!”

“Nhưng nàng ta rõ ràng chỉ mới mười lăm tuổi, sao có thể đạt tới Kim Đan kỳ được! Trên đời này có một Tạ Mịch An đã là quá biếи ŧɦái rồi! Sao có thể có người nghịch thiên hơn cả hắn!”

“Nhưng nàng thực sự chỉ cần một chiêu là đánh bay Lục sư huynh Kim Đan kỳ!”

……………

Lục Thiên Toại không bận tâm những người khác nghị luận thế nào. Hắn che l*иg ngực đang đau đớn, gian nan bò dậy, ánh mắt giống như gặp phải quỷ mà nhìn chằm chằm Ôn Vân.

“Rốt cuộc là ngươi đã đạt tới cảnh giới gì rồi?”

Hắn tuyệt đối không tin rằng nàng không có tu vi!

Ôn Vân ung dung đặt Tiếp Cốt ma trượng vào vỏ kiếm, chậm rãi nâng mí mắt lên đáp.

“Cảnh giới phàm nhân.”

Ngày ấy, sau khi đánh Lục Thiên Toại rớt xuống đài, Ôn Vân bữa thịt đầu tiên sau khi đến Thập Phong, vẫn là nhị sư huynh đích thân làm.

Thập Phong vô cùng hoang sơ, ba vị sư huynh lại không giống người biết nuôi gà, hiển nhiên Ôn Vân có hơi nghi ngờ về lai lịch của con gà này.

“Là gà rừng huynh tiện tay săn được lúc trở về.” Hứa Vãn Phong giải thích mà sắc mặt không chút thay đổi. Sau đó hắn gõ gõ lớp bùn khô bên ngoài, làm lộ ra thịt gà bên trong. Không hổ là thịt gà ở thế giới Tu chân, chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm mê người rồi.

“Sư muội vất vả rồi, tới ăn cái đùi gà này!” Hứa Vãn Phong xé một cái đùi gà rồi đưa tới tay Ôn Vân.

Ôn Vân nhìn chằm chằm ‘đùi gà’ lớn hơn cả cánh tay mình kia, im lặng một hồi. Đây chẳng phải là chân hạc sao?

“Huynh tới Nhất Phong săn?”

Lai lịch của con hạc này đã quá rõ ràng, rốt cuộc ở Thanh Lưu Kiếm Tông, ngoại trừ Tạ Mịch An ra thì không còn người nào nuôi hạc nữa. Không biết lúc hắn trở về không thấy hạc của mình thì sẽ có cảm giác gì đây?