Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhưng Ôn Vân vẫn ăn món thịt ‘gà’ này vô cùng ngon miệng. Cho nên lúc đại sư huynh đến, chỉ còn sót lại vài đoạn cổ hạc.

Đúng là như vậy, Việt Hành Chu không thèm để ý vài đoạn cổ hạc kia, hắn nhìn Ôn Vân với ánh mắt sáng quắc: “Ôn sư muội, muội thế nhưng lại lợi hại như vậy! Một chiêu đã có thể đánh bại đại đệ tử Tam Phong!”

Hắn là thật lòng thật dạ khen ngợi, nhưng Ôn Vân lại ngượng ngùng vô cùng.

Nàng xoa xoa ít dầu mỡ dính bên miệng, nghiêm túc giải thích: “Chủ yếu là do hắn ta không đề phòng muội, giống như ngày trước muội đánh lén nhị sư huynh vậy. Chỉ cần hắn cẩn thận hơn một chút thì mọi chuyện sẽ khác.”

Nàng là nghiêm túc.

Kiếm thuật của nguyên chủ đúng là rất đáng sợ, nhưng dù sao nàng ấy cũng không có Kim Đan, không thể sử dụng linh lực. Hơn nữa hiện tại nàng chỉ thuộc tiêu chuẩn ma pháp sư trung cấp mà thôi, lực lượng chiến đấu cũng chỉ ngang với Kim Đan. Nếu Thật sự đánh nhau với Lục Thiên Toại thì rất khó để phân thắng bại.

Nhưng đúng là vì nàng dùng ma lực chứ không phải linh lực, nên lúc đó mới có thể làm Lục Thiên Toại khó lòng phòng bị được.

Cũng giống như thời đại vũ khí lạnh, người khác đều nhìn chằm chằm vào khoảng cách của hai người, ai có thể ngờ nàng trực tiếp lấy một khẩu súng ra, trực tiếp gϊếŧ chết đối phương.

Việt Hành Chu lại cảm thấy nàng là đang khiêm tốn. Hắn thở dài nhìn nàng với ánh mắt phức tạp: “Thật ra ta có chuyện này muốn hỏi muội. Nếu sư muội không tiện thì có thể không trả lời.”

“Xin đại sư huynh cứ hỏi.”

“Tu vi của muội rõ ràng đã biến mất, nhưng vì sao muội vẫn dùng được kiếm khí?”

“………..” Không phải, cái kia vốn là thuật tấn công, là một chiêu ma pháp râu ria dùng để công kích mà thôi! Vì cớ gì mà mấy người nhìn thấy đều nói đó là kiếm khí chỉ có tu sĩ ở Kim Đan kỳ mới dùng được vậy?

Ôn Vân không có cách nào nói rõ chân tướng sự việc, nhưng nhiều người cho rằng nàng dùng ‘kiếm khí’ như vậy, nàng cũng cảm thấy mình nên tìm một lý do thích hợp để giải thích.

Nàng nắm chặt gậy gỗ của mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện bóng dáng một người cầm kiếm gỗ.

Vì thế Ôn Vân mở miệng nói.

“Sau khi muội phiêu bạt đến Thanh Lưu Kiếm Tông thì được một vị tiền bối báo mộng, chính người nọ đã ở trong mộng dạy muội bí thuật kiếm quyết.”

Tiên nhân đi vào giấc mộng vốn chuyện xưa rất thịnh hành ở thế giới Tu chân. Tuy rằng không phải ai cũng gặp được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện mọi người nằm mơ chờ đợi cuộc gặp gỡ thần kỳ này.

Hứa Vãn Phong bật cười thành tiếng, hắn cầm cổ hạc lên gặm, biểu cảm trên mặt rõ ràng là không tin lời nàng nói.

Ngược lại, Việt Hành Chu lại có chút nghiêm túc, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chẳng lẽ là một trong số ba vị tiền bối đã phi thăng của tông môn? Ôn sư muội, muội mau miêu tả dung mạo của vị tiền bối kia một chút đi.”

Vì thế Ôn Vân đành mở miệng đáp: “Muội không thấy rõ dáng vẻ của vị tiền bối đó, chỉ nhớ rõ người nọ mặc một thân bạch y, tóc dài đen tuyền, trên tay là một thanh kiếm gỗ.”

Nàng còn đứng đắn nói: “Đây cũng là lý do vì sao muội luôn kiên trì dùng kiếm gỗ.”

“Bang!”



Cổ hạc rơi xuống đất. Một hồi lâu sau, Hứa Vãn Phong vẫn không nói chuyện, Việt Hành Chu càng trầm mặc hơn. Nếu quan sát kỹ thì có thể phát hiện lúc này cánh tay của hắn đang không ngừng run rẩy.

Ôn Vân nhạy bén phát hiện ra phản ứng kỳ quái của bọn họ, nên tò mò hỏi: “Sư huynh, có gì không ổn sao?”

Sau một hồi yên lặng, lúc này Việt Hành Chu mới hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Ôn sư muội, trong toàn bộ giới Tu chân này, tiền bối có thể dạy muội kiếm thuật, hơn nữa còn dùng kiếm gỗ chỉ có một người.”

Mí mắt Ôn Vân khẽ rung lên, thực sự có một người như vậy sao? Không lẽ lúc ấy nàng thực sự gặp được người trong thế giới Tu chân?

“Người muội nhắc tới chính là sư phụ chúng ta.”

Ôn Vân cũng không ngờ nàng chỉ vu vơ nhắc tới một người nàng vô tình nhìn thấy trong lúc thời không hỗn loạn lại có thể nói trúng chủ nhân của Thập Phong.

Vị kia ước chừng cũng phải cùng thế hệ với thái thượng trưởng lão, hẳn là một ông lão hơn bảy trăm tuổi, một tay cầm bảo kiếm, một tay ôm bình rượu, dáng vẻ phong lưu…..

Tuy Ôn Vân cảm thấy nam tử trẻ tuổi nàng nhìn thấy kia chắc chắn không phải là ông lão, nhưng hai vị sư huynh lại tin tưởng tuyệt đối vào chuyện này, không hề có chút nghi ngờ gì.

Lúc này Hứa Vãn Phong cũng không còn tâm trạng cười đùa nữa, hắn có chút rầu rĩ kể cho Ôn Vân nghe chuyện của sư phụ.