Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


“Có lẽ muội không biết, sư phụ, lão nhân gia ngài ấy một trăm tuổi đã đạt tới Nguyên Anh, hai trăm tuổi đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, chính là thiên tài kiếm tu chân chính. Cho nên nếu ngài ấy dạy kiếm thuật tuyệt thế cho muội thì chắc chắn là đúng rồi.”

Lần này Ôn Vân thực sự rất kinh ngạc.

Hiện tại nàng cũng coi như có chút hiểu biết về thế giới Tu, biết rõ Độ Kiếp kỳ là vô cùng hiếm có.

Thanh Lưu Kiếm Tông là một trong ba tông môn lớn nhất ở giới Tu chân, nhưng cũng chỉ có hai vị thái thượng trưởng lão đạt tới Độ Kiếp kỳ. Còn hai tông môn kia thì thực lực cũng không quá chênh lệch nhau. Ngay cả Tạ gia của Tạ Mịch An cũng chỉ có duy nhất một vị lão tổ tông từng đạt tới Độ Kiếp kỳ.

Nếu đổi thành thế giới Ma pháp, thực lực này sẽ tương đương với vị trí cao hơn Đại Ma Đạo Sư – Pháp Thần. Đương nhiên nếu Ôn Vân thành công sáng tạo ra cấm chú, nàng cũng có thể coi là Pháp Thần. Đáng tiếc nàng đã chết nên cái gì cũng không có.

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Vân nghe được sự tích về vị sư phụ tên Diệp Sơ Bạch từ miệng sư huynh. Nếu theo lời bọn họ nói, Diệp Sơ Bạch đáng lý ra nên được toàn bộ giới Tu chân này tôn sùng, coi là đấng cứu thế mới phải, vì cớ gì lại đến nông nỗi này?

Việt Hành Chu có vẻ mặt rất khó chịu: “Bọn ta cũng không biết rõ chi tiết thế nào, lúc ấy huynh đệ bọn ta đều đang chém gϊếŧ ma tu, về sau lại bị trọng thương phải bế quan gần trăm năm. Lúc bọn ta ra ngoài chỉ thấy tất cả mọi người không hề nhắc tới sự hy sinh của sư phụ, công lao của ngài ấy đều rơi xuống đầu đám người chủ trương giảng hòa với ma tu lúc trước, cũng chính là ba đại môn phái và tứ đại gia tộc được người đời tôn sùng bây giờ.”

Hứa Vãn Phong không muốn nhắc tới mấy hồi ức không vui đó, hắn chuyển đề tài: “Xem ra Ôn sư muội gia nhập Thập Phong là ý trời. Hơn nữa sư phụ còn đi vào mộng dạy kiếm thuật cho muội, như vậy chẳng phải chứng minh lão nhân ngài ấy sắp xuất quan hay sao?”

Đề tài này thành công làm Việt Hành Chu hứng thú. Ánh mắt hai người nhìn về phía Ôn Vân càng lúc càng nóng rực, cực kỳ giống với khi tam sư huynh nhìn bảo kiếm của hắn.

“Ôn sư muội, nếu đêm nay muội đi ngủ lại mơ thấy sư phụ thì nhớ thay bọn ta hỏi thăm ngài ấy vài câu!”

Hứa Vãn Phong vừa dứt lời đã lập tức lấy từ trong túi không gian ra một lọ đan dược. Hắn nhìn chằm chằm vào Ôn Vân, sốt sắng giới thiệu: “Chỉ cần uống một viên đan dược này thì ngay cả một con gấu lớn cũng phải hôn mê, sư muội có muốn thử ngay bây giờ không?”

Ôn Vân bị nhìn chằm chằm đến da đầu cũng thấy tê dại. May mắn Việt Hành Chu bên cạnh vẫn còn chút lý trí, hắn vội vã ngăn cản hành động tà ác của sư đệ.

Nhưng lúc sắp rời đi, hắn cũng không nhịn được mà quay đầu lại, ấm áp săn sóc nói: “Sư muội, sắc trời không còn sớm nữa, muội cũng nên mau đi nghỉ ngơi thôi.”

Ôn Vân không nói gì mà ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại mặt trời cũng còn chưa xuống núi đâu!

Ai mà biết nàng chỉ thuận miệng tìm một cái cớ lại gây ra nhiều rắc rối đến vậy!

Đúng vậy, hiện tại đúng là không ai hoài nghi vì sao nàng có thể sử dụng kiếm khí, cũng không ai nói ma trượng của nàng có hình thù kỳ quái.

Nhưng bây giờ các sư huynh đều cảm thấy sư phụ nhà bọn họ sắp tỉnh rồi! Trong lúc vô tình lại khiến bọn họ sinh ra lòng chờ mong như vậy, nàng thật sự không đành lòng phá vỡ nó.

Ôn Vân thở dài. Tuy trong lòng vẫn còn nặng nề tâm sự, nhưng bàn tay đẽo Hỏa Sam Mộc năm ngàn năm tuổi vẫn cẩn thận như cũ.

Thân truyền đệ tử đã trở lại, đối thủ tiếp theo của nàng ở cuộc tranh tài nội môn chắc chắn đều là cao thủ.

Không phải ai cũng ở Kim Đan kỳ hay dễ dàng bị đánh lén như Lục Thiên Toại, nàng cần thiết phải chuẩn bị vũ khí thật tốt cho mình vào ngày mai.

Hai ma trượng nàng dùng lúc trước vốn không phải ma trượng mà Ôn Vân thích. Hơn nữa chất liệu của chúng nó cũng kém hơn Hỏa Sam Mộc và Phượng Hoàng Mộc rất nhiều, nên nàng không quá chú trọng quá trình chế tác, mà chỉ đơn giản đẽo chúng nó thành hình gậy gộc, đồng thời tùy tiện để lại dấu ấn tinh thần lực của bản thân lên trên đó.

Nhưng Hỏa Sam Mộc lại khác. Đây chính là khúc gỗ được nàng nuôi dưỡng bằng tinh thần lực mấy tháng nay, cho dù đẽo cũng phải đẽo thật cẩn thận.

Ban đầu Ôn Vân muốn chế tạo Hỏa Sam Mộc thành hình ma trượng, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không hợp với thế giới Tu chân, nên nàng dứt khoát đẽo nó thành một thanh kiếm gỗ.