Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Một thanh kiếm gỗ không có góc cạnh, không có đầu nhọn, nhìn qua vừa giống gậy gỗ lại giống kiếm gỗ.

Ôn Vân nắm chặt lấy nó, chậm rãi dùng tinh thần lực lưu lại dấu vết của bản thân lên cây ma trượng mới này.

Lúc nàng đang khai triển tinh thần lực thì đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ lạ truyền đến.

Rõ ràng là cỗ lực lượng cường đại nhưng lại vô cùng dịu ấm, hoàn toàn không có bất kỳ một tia công kích nào, nó chỉ đem lại cảm giác tồn tại mãnh liệt đến cực cùng mà thôi.

Ôn Vân sửng sốt, khẽ sờ ma trượng Hỏa Sam Mộc rồi buồn bực nói: “Ngươi sẽ không phải là có trượng linh đấy chứ?”

Bảo kiếm của kiếm tu nếu cường đại ở một trình độ nhất định sẽ sinh ra kiếm linh. Ma trượng của ma pháp sư cũng vậy, hoàn toàn có khả năng sẽ sinh ra trượng linh.

Ma trượng Long Cốt trước kia của Ôn Vân từng dùng cũng vậy. Linh trượng của nó chính là một con kim long. Sự tồn tại của Kim Long còn giúp Ôn Vân phóng ra được ma chú cao cấp.

Bởi vậy nên một khi gặp được trượng linh thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ!

Ôn Vân nắm chặt ma trượng trong tay, tập trung cảm nhận trượng linh của Hỏa Sam Mộc.

Khoảnh khắc tinh thần lực của nàng một lần nữa được khai triển, một chùm sáng vàng rực đột nhiên tỏa ra, nháy mắt làm bừng sáng toàn bộ thức hải tinh thần của nàng. Sau đó nàng biết được…..

Cỗ lực lượng cường đại đang dao động kia không phải đến từ Hỏa Sam Mộc, mà tới từ bồn cây Phượng Hoàng Mộc nho nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.

Nàng nghiêm túc nhìn bồn cây Phượng Hoàng Mộc. Dù sao nó cũng đã được nàng chăm sóc một khoảng thời gian, giờ phút này tuy rằng cây non trông còn nhỏ bé nhưng đã cứng cáp hơn không ít.

Lúc này, phiến lá của nó đang tản ra một lớp kim quang nhàn nhạt giống như có thứ gì đó sắp phá kén chui ra.

Ôn Vân khϊếp sợ nói: “Không hổ là Phượng Hoàng Mộc! Chưa thành ma trượng mà đã có linh hồn rồi sao?”

Nàng cẩn thận vươn tay khẽ chạm lên phiến lá, lá Phượng Hoàng Mộc đột nhiên tràn ra một chùm sáng cực lớn, sau đó……

Một bóng người đột nhiên hiện lên, sau đó ngã xuống trước mặt nàng.

Lúc này dù Ôn Vân có bình tĩnh đến đâu thì cũng chấn động hơn nửa ngày trời cũng chưa có phản ứng l, bàn tay cầm ma trượng đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Lúc thấy rõ khuôn mặt của người nọ, nàng chợt ngẩn người.

Trên người nam tử kia là một thân bạch y rộng thùng thình có dính vài vệt máu, hàng mi dày đen huyền như mực. Bởi vì làn da người nọ quá trắng nên lông mi hắn tạo thành một cái bóng nhỏ mờ nhạt dưới mí mắt, xinh đẹp tinh xảo như hồ điệp.

Hắn cứ nhắm mắt như vậy, vẫn không nhúc nhích phảng phất ngủ say không tỉnh lại.

Ôn Vân bình tĩnh cẩn thận quan sát hắn, bàn tay cầm ma trượng chậm rãi tiến lại gần.

Lúc nàng tới gần hắn, mí mắt đối phương khẽ rung lên, chậm chạp mở mắt.

Nam tử ngước mắt nhìn Ôn Vân, biểu cảm lãnh đạm dần biến đổi, hàng lông mày đang cau lại cũng dần giãn ra, hai mắt tựa như chậm rãi xuất hiện vài tia cảm xúc khác thường.

Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, nói ra một câu gần như là khẳng định.

“Chúng ta từng gặp nhau.”

Vẻ mặt của Ôn Vân có chút kỳ quái, nàng khẽ gật đầu.

Người trước mắt này và bóng dáng bước đi trên nền tuyết trong trí nhớ của nàng dần dần trùng khớp thành một.

Hắn rõ ràng là người được nàng tích đức cứu giúp, không lẽ…….

Hắn đầu thai thành trượng linh và tới báo ân?

Trước kia Ôn Vân chỉ gặp qua trượng linh là dị thú, đây là lần đầu tiên nàng thấy trượng linh ở hình người.

Nhưng nhớ tới trước kia, mấy đệ tử ngoại môn từng nói rằng kiếm linh có thể hóa thân thành một mỹ nhân khuynh quốc, nàng lập tức hiểu ra.

Xem ra linh ở giới Tu chân đều là hình người.

Cho nên trước khi nam tử mở miệng, Ôn Vân đã phản ứng lại rất nhanh, nàng cúi đầu nhìn hắn: “Ta là chủ nhân của ngươi, Ôn Vân.”

“……....”

Diệp Sơ Bạch im lặng hồi lâu, con ngươi không rõ vui buồn yên lặng đánh giá thiếu nữ trước mặt.

Trong suốt cuộc đời huy hoàng ngắn ngủi của Diệp Sơ Bạch, có quá nhiều kẻ từng *phủ phục* dưới mũi kiếm của hắn. Hắn khi ấy giống như vầng thái dương chói lọi trên trời cao, không một ai dám nhìn thẳng vào mắt.

*Phủ phục: Cúi rạp mình xuống đất. Lạy sụp xuống đất.*

Nhưng thiếu nữ trước mặt này vậy mà lại dám xưng là …..

Chủ nhân của hắn?

Đáng sợ hơn chính là Ôn Vân từng gặp qua rất nhiều trượng linh. Không một trượng linh bình thường nào là có dáng vẻ thông minh hay có cảm xúc, nên nàng càng chắc chắn đây chính là linh của Phượng Hoàng Mộc.

Kinh nghiệm chủ nghĩa hại chết người!

Lại nói, trượng linh mới sinh ra thường có trí lực ngang với một đứa bé. Vì thế Ôn Vân còn nhẫn nại cổ vũ hắn: “Ngươi nhất định sẽ trở thành một trượng linh tốt!”

Trượng linh?