Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Thế giới Tu chân chính là vậy. Ai xuất kiếm nhanh hơn thì sẽ có được sự tôn trọng của kẻ khác.

Thậm chí không ít kẻ còn chủ động chào hỏi Ôn Vân: “Ôn sư muội.”

“Hôm nay Ôn sư muội định khiêu chiến đệ tử thân truyền ở phong nào vậy?”

Ôn Vân gật đầu coi như đáp lại, sau đó híp mắt nhìn về phía xa xăm. Không biết từ lúc nào nơi đó đã dựng lên chín tòa đài cao.

Vị sư tỷ ở bên cạnh nhìn theo nơi tầm mắt Ôn Vân, tốt bụng giải thích: “Quy tắc hôm nay khác với trước kia. Đệ tử thân truyền sẽ là người phòng thủ, các đệ tử khác được phép tấn công. Người thua sẽ trực tiếp mất đi cơ hội. Trước khi mặt trời lặn, người đứng trên đài cao sẽ có tư cách tham gia luận kiếm.”

Một đệ tử khác đứng cạnh lại lắc đầu nói: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Đoạt được cơ hội trong tay đệ tử thân truyền cũng giống như lên trời vậy. Từ lúc mới gia nhập tông môn, bọn họ đã có tài nguyên tốt nhất, chúng ta sao có thể so sánh được!”

“Tranh tài lần này của nội môn nói thẳng ra là cuộc tranh tài để các phong đánh giá lẫn nhau. Những đệ tử bình thường như chúng ta đứng xem là đủ rồi.”

Vị sư tỷ kia lập tức phản bác: “Chẳng phải hôm qua Ôn sư muội chỉ dùng một chiêu là đánh bại Lục sư huynh đấy sao?”

Mọi người đang nhiệt tình thảo luận, lúc này đột nhiên yên lặng đưa mắt nhìn Ôn Vân rồi lẩm bẩm nói.

“Ôn sư muội đâu phải người bình thường.”

Thử hỏi có người bình thường nào không có tu vi mà vẫn đánh bay được tu sĩ Kim Đan kỳ không!

Nàng rõ ràng là quái vật! Mà một khi thảo luận đến mấy vấn đề thế này, tốt nhất không nên tính cả quái vật như nàng vào làm gì!

Ôn Vân: “………….”

Đúng lúc này, đám người phía trước đột nhiên truyền ra một trận xôn xao.

Hôm qua, sau khi bị Ôn Vân đánh bại, Lục Thiên Toại dường như lâm vào trạng thái tự bế. Hôm nay hắn không hề xuất hiện, nên hiện tại người phòng thủ của Tam Phong là một vị đệ tử thân truyền Trúc Cơ kỳ khác.

Nhưng đệ tử Tam Phong này đột nhiên bị người ta đánh bay xuống lôi đài.

Phía dưới truyền lên tiếng kêu la kinh ngạc: “Có người khiêu chiến thành công!”

Quả nhiên người rơi xuống chính là đệ tử thân truyền của Tam Phong. Hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó hậm hực phất tay áo rời đi.

Lúc này Ôn Vân chăm chú nhìn lại mới phát hiện đối phương có chút quen mắt.

Người nọ cũng bắt được tầm mắt nàng. Hắn chắp tay chào hỏi nàng rồi khoanh gối ngồi xuống đất khôi phục linh lực.

Lại nói, đây chẳng phải là Thẩm Tinh Hải, thiếu niên ngày đó đưa nhuyễn giáp cho nàng hay sao!

“Nửa canh giờ tiếp theo không thể khiêu chiến Tam Phong được rồi!”

“Vị sư huynh kia rõ ràng cũng mặc y phục của đệ tử thông thường như chúng ta. Nếu hắn làm được, ta nhất định sẽ làm được!”

Thẩm Tinh Hải và vị đệ tử thân truyền kia đều là Trúc Cơ trung kỳ. Hắn phải khổ chiến một hồi lâu mới thắng được đối phương. Cho nên hắn và ‘quái vật’ như Ôn Vân không giống nhau. Hắn có thể kí©h thí©ɧ được ý chí chiến đấu của người khác.

Ôn Vân nhìn mấy đệ tử bắt đầu bay về phía đài cao. Nàng hơi híp mắt, ánh mắt dừng lại trên lôi đài Nhất Phong.

Đứng trước lôi đài là một nữ tử mặc một y phục đỏ rực, phía sau nàng là một đám thị nữ. Hoàn toàn không thấy Tạ Mịch An đâu.

“Thật đáng tiếc.” Ôn Vân lẩm bẩm nói.

Nàng không có hứng thú nhưng đối phương lại chú ý đến nàng.

Liễu Lạc Nhân híp mắt nói: “Nàng ta chính là Ôn Vân?”

Quả nhiên là nữ tử xinh đẹp bẩm sinh, trên người sạch sẽ không có nửa điểm son phấn nhưng lại nổi bật nhất trong đám người.

Nàng ta nhìn về phía Ôn Vân, lớn giọng quát lớn: “Ngươi chính là kẻ đã đánh lén Lục sư huynh hôm qua?”

Ôn Vân không phản ứng lại nàng ta.

Nhưng Liễu Lạc Nhân lại trực tiếp phóng bảo kiếm xuống cản đường đi của Ôn Vân, nàng ta ngạo nghễ đứng trên đài cao nói vọng xuống: “Đứng lại. Ta đang nói chuyện với ngươi!”

Xưa nay, giao hảo giữa Nhất Phong và Tam Phong vẫn luôn rất tốt. Mắt thấy Liễu Lạc Nhân định ra mặt thay bọn họ, lập tức có kẻ tiến lên hát đệm.

Minh Diên đứng trong đám người đang muốn đi lên nói chuyện, kết quả vừa định lên tiếng thì phát hiện vị sư huynh có ánh mắt đào hoa dạo trước đang đứng cạnh nàng ta.

Hứa Vãn Phong tươi cười hỏi: “Mặt Tròn định nói gì thế?”

Nàng ta lập tức biết thời biết thế ngậm miệng.

“Liễu sư tỷ, nàng ta dùng pháp bảo đánh lén Lục sư huynh!”

“Đúng vậy! Rõ ràng nàng ta là người nhân không có linh khí, sao có thể đánh bại Lục sư huynh được!”

Ôn Vân nghe tới đây thì trào phúng mỉm cười, chậm rãi nói: “Sao ngươi không đi hỏi Lục sư huynh của ngươi xem vì sao phế vật như vậy? Chứ ở chỗ này hỏi ta thì có tác dụng gì?”