Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Liễu Lạc Nhân lập tức xụ mặt xuống: “Ngươi dám ở đây ăn nói ngông cuồng!”

Ôn Vân nhàn nhạt đáp: “*Tiên liêu giả tiện*.”

*Tiên liêu giả tiện: chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác trước mà không nói lý lẽ hoặc nói lý lẽ không lại liền ra tay đánh người, cuối cùng phải gánh chịu quả báo.*

Liễu Lạc Nhân giận dữ nói: “Ngươi có giỏi thì lên đài đấu với ta một trận!”

Ôn Vân có chút khó xử, ngừng lại giây lát vẫn không nhúc nhích.

Lôi đài kia ở trên cao. Trước nhiều người như vậy nàng cũng không thể trực tiếp dùng phù không thuật bay lên được, nhưng cũng không thể bò lên…..Như vậy cũng quá mất mặt .

Đúng lúc này một thanh bảo kiếm bay đến, dừng lại dưới chân Ôn Vân. Nàng chăm chú nhìn bảo kiếm trước mặt. Vậy mà lại là lão bà của tam sư huynh…. y, không đúng, là bảo kiếm của huynh ấy.

Quái lại, không phải tam sư huynh nói là hôm nay đi đào quặng sao? Như thế nào lại tới xem nàng?

Ôn Vân quay đầu nhìn lại nhưng cũng không thấy bóng dáng Bạch Ngự Sơn đâu. Nàng đành đặt chân lên kiếm, bay lên lôi đài.

Linh thạch tỏa ra một vòng tròn ánh sáng rộng lớn ngăn cách hai người bên trong lôi đài với bên ngoài, tránh cho đao kiếm vô tình ngộ thương tới quần chúng ăn dưa.

Liễu Lạc Nhân nâng cằm đánh giá nàng, ánh mắt đầy khó chịu nhìn Ôn Vân.

Nàng ta giống như có chút kinh ngạc: “Ngươi thế nhưng thật sự dám đi lên.”

“….……..”

Ôn Vân thầm nghĩ người này đúng có bệnh. Rõ ràng vừa rồi chính miệng nàng ta muốn nàng đi lên, hiện tại nàng đã lên rồi lại mỉa mai nói móc.

Nàng cầm Hỏa Sam Mộc ma trượng trong tay, lời ít ý nhiều báo danh: “Thập Phong, Ôn Vân.”

Liễu Lạc Nhân thu lại vẻ mặt kiêu ngạo, lưu loát rút bảo kiếm ra: “Đại sư tỷ Nhất Phong, Liễu Lạc Nhân.”

Trên đỉnh núi Nhất Phong cách đó không xa là một nam tử trung niên và hai lão giả đang ngồi trên mặt đất, vừa chậm rãi uống trà vừa chăm chú quan sát hai người chiến đấu.

u Dương trưởng lão gật đầu: “Ôn Vân kia là một hạt giống tốt. Ta muốn nhận nàng làm đệ tử thân truyền.”

Đông Phương trưởng lão cũng đáp lời: “Tuy đã mất tu vi nhưng ta lại thấy kiếm pháp của nàng vô cùng huyền diệu. Chính Hư, ngươi thấy thế nào?”



Liễu Chính Hư mỉm cười vuốt râu: “Tiểu cô nương này đúng là rất có tương lai. E rằng hôm nay Lạc Nhân gặp được đối thủ rồi.”

“Vậy cũng chưa chắc. Hôm qua Lục Thiên Toại chỉ là sơ ý, còn Lạc Nhân nhìn qua giống như nóng nảy nhưng thực chất lại là đứa nhỏ vô cùng cẩn thận. Từ nhỏ nàng đã tu luyện Thanh Vân kiếm pháp của Nhất Phong, tuy rằng chưa đột phá qua Kim Đan nhưng thực lực cũng không kém gì Lục Thiên Toại. Hôm nay nàng chắc chắn sẽ không để ngươi mất mặt.”

Ba người mỉm cười nhìn xuống lôi đài, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi….

“Đây là!”

Tất cả mọi người đều há hốc miệng trợn mắt nhìn lên đài cao.

Bảo kiếm trên tay Liễu Lạc Nhân được bao bọc trong ngọn lửa đỏ rực. Từng đường kiếm phóng ra đều tàn nhẫn đến đáng sợ, uy lực thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Lục Thiên Toại tu vi Kim Đan kỳ!

“Chưa kết đan đã thao túng được kiếm khí sao?”

“Không hổ là đại sư tỷ Nhất Phong!”

Lúc này, Thẩm Tinh Hải ngồi xếp bằng trên đài cao của Tam Phong cũng mở mắt, hắn lo lắng quan sát tình hình bên kia.

Chỉ sợ Ôn sư muội gặp phải phiền toái rồi….

Sắc mặt Ôn Vân vẫn trầm tĩnh như nước, môi mỏng khẽ mấp máy, không tiếng động niệm ra một dãy chú ngữ.

Bộ kiếm pháp này của Liễu Lạc Nhân quá linh hoạt, có thêm linh khí phụ trợ càng khiến Ôn Vân không có cách nào dùng thuật tấn công đánh bay đối phương.

Sau khi bay lên lôi đài, Ôn Vân vẫn không ngừng né tránh, miễn cưỡng đuổi kịp động tác của nàng ta.

Liễu Lạc Nhân cười lạnh: “Ngươi trốn cái gì? Không phải ngươi tinh thông kiếm pháp sao? Hà cớ gì lại không dám giao đấu trực diện với ta?”

Ôn Vân: Ta là ngu ngốc nên mới lấy ma trượng ra so kiếm thuật với ngươi!

Liễu Lạc Nhân bay vọt lên cao, tư thế xinh đẹp nâng tay vung kiếm từ trên trời giáng xuống. Mũi kiếm ngưng tụ tạo thành một ngọn lửa đỏ rực!

Chính là lúc này!

Ôn Vân không chút do dự nắm chặt ma trượng, bình tĩnh niệm ra chú ngữ quen thuộc nhất……..

“Hỏa cầu thuật!”

Hỏa Sam Mộc ma trượng phóng ra một quả cầu lửa khổng lồ bay thẳng về phía ngọn lửa nhỏ bé kia.

Trong nháy mắt, nhiệt độ toàn trường tăng vọt. Ngay sau đó, mọi người khϊếp sợ nhìn ngọn lửa nhỏ bé kia bất chợt nổ tung, còn bóng dáng màu trắng kia vẫn ngạo nghễ đứng trên lôi đài như cũ.

Ba người trên đỉnh núi im lặng hồi lâu, thậm chí không ai phát hiện ra chén trà đã trào ra từ bao giờ.

Liễu Chính Hư lẩm bẩm nói: “Đó không phải kiếm khí, trong truyền thuyết vốn gọi nó là………”

“Kiếm ý hóa hình!”