Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch)

Chương 15. Như từng sợi ánh sáng chiếu ra từ mái tóc mảnh mai của thiếu nữ

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Vương Nhị Quan cùng Kỷ Lạc Dương thấy Vân chân nhân, liền cùng đứng dậy hành lễ.

Vân chân nhân tới kiểm tra thành quả tu đạo hôm nay của bọn họ.

Ông ta lần lượt nhìn qua Vương Nhị Quan, Kỷ Lạc Dương, Tiểu Hòa, đều nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị hài lòng.

"Không hổ là đệ tử được trấn thủ đại nhân chọn trúng, tốc độ nhập môn này của các ngươi đã vượt qua đa số thiên tài cùng thế hệ." Vân chân nhân nói.

Nhưng lúc ông ta bước đến trước mặt Lâm Thủ Khê, lại khẽ nhíu mày.

"Mặc dù ngươi vô ý rơi xuống thần đàn nhưng chẳng lẽ bởi vì vậy mà trấn thủ đại nhân quên mở linh mạch cho ngươi?" Vân chân nhân nhíu mày lại.

"Là do thương thế của ta quá nặng." Lâm Thủ Khê nói.

"Thương thế?"

Vân chân nhân đặt một tay lên vai hắn, hơi cảm nhận một chút, sau đó liền nhíu mày.

"Tổn thương thế này, ngươi không thấy đau?" Vân chân nhân hỏi.

"Đau." Lâm Thủ Khê đáp.

Vân chân nhân nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên có một loại dục vọng muốn mở mắt phải, có điều dục vọng chỉ thoáng qua, đương nhiên ông ta sẽ không vì một thiếu niên mà mở mắt.

"Nghị lực của ngươi không tệ, đáng tiếc..." Vân chân nhân lãnh đạm thở dài, nói tiếp: "Trên đời này, người tu đạo có nghị lực giống ngươi sau đó lại thất bại âu sầu cũng nhiều không kể siết, cho nên ngươi cũng đừng cảm thấy quá đáng tiếc."

"Ta sẽ cố gắng dưỡng thương." Lâm Thủ Khê nói.

"Không cần." Vân chân nhân thản nhiên: "Người có thể truyền thừa thần lực vốn chỉ có ba vị công tử tiểu thư, nếu ngươi đã là một phế nhân thì vừa lúc có thể giảm bớt việc phải lựa chọn giữa các ngươi."

Vân chân nhân không nhìn Lâm Thủ Khê nữa, mà lướt qua ba người khác, nói:

"Cố gắng tu hành, ba ngày sau ta sẽ kiểm tra các ngươi, lần kiểm tra này rất quan trọng, chớ có khiến ta thất vọng."

Nói xong Vân lại biến mất.

Lại qua mấy canh giờ, một lão bà bà chống quải trượng đi tới, trong tay mang theo một hộp cơm để lên bàn.

Các thiếu niên thiếu nữ ăn gió uống sương cả một ngày lúc này mới ý thức được cơn đói khát, vội vàng lấy phần mình bắt đầu ăn.

Ăn xong bữa cơm, trời đã tối.

Lâm Thủ Khê ngồi bên trên hành lang, chiếu theo phương pháp thổ nạp của Lạc Thư, từ từ điều dưỡng thân thế.

Hôm nay Vương Nhị Quan vô cùng hưng phấn, gã chẳng hề có chút buồn ngủ nào, ban đêm cũng hất đạo y trắng chạy vào trong viện, đánh từng bài quyền pháp gia truyền, chiêu thức hổ hổ sinh phong.

Lâm Thủ Khê nhìn quyền thuật của gã, cảm thấy trăm ngàn chỗ hở, vô ý thức lắc đầu.

Vương Nhị Quan chú ý tới động tác lắc đầu của hắn, nghĩ thầm, có lẽ hôm nay người này bị lời của Vân chân nhân đả kích cho nên giờ phút này nhìn quyền thật cao minh của gã, lại nghĩ tới cảnh ngộ bết bát của mình, thần tiêu chí tan cho nên không nhịn được mà lắc đầu thở dài đi.

Lúc đầu gã cảm thấy thiếu niên này có dung mạo như vậy, nhất định có chỗ đặc biệt, nói không chừng còn ẩn giấu hậu chiêu, nhưng hôm nay, sau khi bị Vân chân nhân phán là "phế nhân" thì kẻ này cũng đã chẳng còn gì đáng để gã phải đố kỵ.

Tuy chân nhân chỉ mở một con mắt nhưng còn có thể nhìn nhầm hay sao?

Có ưu thế về tâm lý như thế nên Vương Nhị Quan lại tự nhiên sinh ra cảm giác rộng lượng khi từ trên cao nhìn xuống: "Lâm huynh đệ, nhân sinh luôn cần gian nan mài dũa, ngươi đừng có buồn bã quá, cố gắng tỉnh táo lại, nói không chừng có thể gặp được cơ duyên gì đấy, đợi ngươi khôi phục, ta dạy cho ngươi một bộ quyền pháp, xem như là quà ra mắt khi bèo nước gặp nhau."

"Không cần." Lâm Thủ Khê cảm thấy hình như kẻ này đang hiểu lầm cái gì đó.

Sự rộng lượng do nhất thời hứng khởi của Vương Nhị Quan lập tức biến mất, gã lầm bầm một câu "Không biết tốt xấu" xong liền hung hăng đánh thêm mấy bộ quyền thuật, mới tạm hài lòng đi nghỉ ngơi.

"Lâm huynh đệ, cứ mặc mãi bộ y phục cũ nát này ngươi không thấy khó chịu sao?" Vương Nhị Quan lắc lắc bộ đạo y trên người mình, phàn nàn nói.

Đây là y phục mà Vân chân nhân phát cho bọn họ.

"Ta cảm thấy rất vừa người." Từ nhỏ Lâm Thủ Khê đã không quá quan trọng chuyện ăn mặc rồi.

"Hừ, ta xem ngươi là nghèo đến quen rồi mới đúng." Vương Nhị Quan tận dụng mọi thứ để làm nổi bật sự "phúc hậu" của mình: "Lúc trước, lúc ta còn ở nhà, dùng là tơ lụa tốt nhất thành, có thể nói là thủy hỏa bất xâm thủy hỏa bất xâm yêu ma khó gần. Loại vải thô như thế này đến cả hạ nhân nhà chúng ta cũng không mặc, trông cứ như tang phục vậy."

"Không phải ngươi đang để tang sao?" Lâm Thủ Khê bình tĩnh nói.

Thân thể mập mạp của Vương Nhị Quan hơi run lên, thảm trạng khi Vương Quý chết giống như ác mộng ập vào não hải, dọa cho gã giật mình, những lời phàn nàn tiếp theo cũng nuốt hết vào bụng.

Gã tức giận nhìn chằm chằm Lâm Thủ Khê, cũng chẳng còn tâm tư luyện quyền nữa mà im lặng quay người trở về phòng.

Trước khi vào cửa, gã vẫn không nhịn được châm chọc một câu: "Suy nghĩ nhiều vô ích, đi ngủ sớm một chút đi,, may mắn còn có thể mơ được giấc mơ đẹp."

Cửa đóng sầm lại.

Mưa đã tạnh, trên mái hiên vẫn có nước chảy xuống, Lâm Thủ Khê ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt trăng.

Thế giới này cũng có mặt trăng.

Ánh trăng tối nay thanh sáng, như từng sợi ánh sáng chiếu ra từ mái tóc mảnh mai của thiếu nữ.