Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cổ cư rất lớn, nó được xây rộng ra xung quanh đại đình viện, các các thiếu niên thiếu nữ đều tự chọn cho mình một gian phòng để ở lại.

Dù là phong cách kiến trúc hay việc ngày đêm thay đổi, thế gới này cũng không khác thế giới trước là mấy, vậy nên Lâm Thủ Khê thích ứng rất nhanh.

Sáng sớm, Vương Nhị Quan vừa mới đẩy cửa ra, chuẩn bị cho một ngày chăm chỉ khổ luyện, gã vốn tưởng rằng mình là người dậy sớm nhất, lại phát hiện Lâm Thủ Khê vẫn ngồi ở trên hành lang ngẩn người.

Đây là một đêm không ngủ?

Trong lúc nhất thời, Vương Nhị Quan không rõ rốt cuộc ai mới là người tu tiên.

"Dưỡng thương hẳn phải ngủ nhiều mới đúng, đây là bị đả kích đến choáng váng à?" Gã hỏi.

Lâm Thủ Khê không trả lời, trên thực tế, hắn quả thực cũng không nghe thấy câu hỏi của Vương Nhị Quan. Hắn đã ngồi quên, tâm linh đạt đến một loại trạng thái tối tăm mịt mờ, mãi cho đến lúc Tiểu Hòa ngồi xuống bên cạnh, hắn mới tỉnh lại từ trong loại trạng thái này.

Lúc mở mắt ra, trời đã sáng.

Lão bà bà chống quải trượng kia lại đến đưa cơm như thường lệ. Bà ta bước đi tập tễnh, nhìn qua có vẻ đi đứng bất tiện, nhưng quanh cổ cư này đều là rừng núi hiểm trở, cũng không biết bà ta đến nơi này bằng cách nào.

Lão bà bà cảm thấy bà ta ắt hẳn là cao nhân, bèn vờ tốt bụng đến đỡ nhân dịp làm quen nhưng lại bị lão bà bà đẩy ra, đập mạnh vào vách tường, suýt chút thì ngất.

Sau đó gã hoảng sợ nói với bọn họ, lão bà bà kia là do yêu quái biến thành, trong mồm có hai hàng răng nanh rất dài.

"Yêu quái thì có gì đáng sợ." Lúc bốn người cùng ăn cơm, Tiểu Hòa nói.

"Ngươi không sợ yêu quái?"

Vương Nhị Quan không tin. Trước kia, lúc ở nhà, mấy tiểu cô nương trong nhà hắn cứ vừa nghe nhắc đến yêu quái là sợ gần chết.

"Ta là lớn lên ở trong núi." Tiểu Hòa nói.

"Trong núi?" Vương Nhị Quan cùng Kỷ Lạc Dương đều giật mình.

Lúc đầu, Lâm Thủ Khê không hiểu bọn họ giật mình vì chuyện gì, dù sao hắn cũng là người lớn lên trên núi, núi cao yên tĩnh cô lãnh, trên có trời xanh, dưới có biển mây, rất thích hợp để tu đạo.

"Những hoang sơn dã lĩnh kia đều toàn là yêu vật, ngươi sống sót ở đó kiểu gì?" Vương Nhị Quan cảm thấy nàng không đơn giản.

"Ta là do cô cô một tay nuôi nấng." Tiểu Hòa ăn từng ngụm nhỏ, nói: "Cô cô ta nói, ta vốn là tiểu thư của một đại gia tộc nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà bị người trong nhà làm hại, suýt nữa thì bị giết chết, cô cô và mẫu thân của ta có quan hệ rất tốt, vậy nên mới dẫn ta chạy ra ngoài, ẩn cư thâm sơn, chớp mắt đã trôi qua nhiều năm rồi."

"Vậy chắc cô cô ngươi là một cao thủ." Vương Nhị Quan nói.

"Ừm, cô cô rất lợi hại."

"Ngươi bị thần đàn kéo đến nơi này, chắc cô cô ngươi đang rất lo lắng." Lâm Thủ Khê tiếp lời.

"Ừm."

"Ngươi không có người thân nào khác à?" Kỷ Lạc Dương cũng rất tò mò về thân thế của nàng.

"Cô cô ta không nói cho ta biết." Tiểu Hòa lắc đầu: "Bà ấy nói, hy vọng một ngày kia ta có thể trở lại ga tộc, tự lấy lại ho của mình."

"Là vậy à..."

"Vậy Tiểu Hòa cô nương, chuyện mười bốn tuổi, mười tám tuổi ngày đó rốt cuộc là chuyện gì?" Kỷ Lạc Dương hỏi ra sự nghi hoặc của mọi người.

"Cái này..." Tiểu Hòa ngập ngừng, ánh mắt nàng lấp lóe mấy cái, giống như rất khó nói.

"Kỷ Lạc Dương, uổng cho ngươi xuất thân từ nhân gia đại hộ, điều này mà cũng không biết?" Vương Nhị Quan lại lần nữa khoe khoang hiểu biết của bản thân: "Tiểu Hòa cô nương này nhất định là người có linh căn."

Linh căn?

Đây là lần đầu tiên Lâm Thủ Khê nghe được từ này, hắn chậm rãi nghiền ngẫm hàm nghĩa trong đó, Kỷ Lạc Dương tựa hồ cũng không hiểu rõ, chỉ biết nhìn về phía Vương Nhị Quan.

Tiểu mập mạp này đưa hai tay ôm ngực, vờ vịt một lát mới nói: "Linh mạch là quà tặng ngàn dặm không tìm thấy một trên đời này, còn linh căn là sự tồn tại vô cùng hiếm có trong số những người tu đạo đã có linh mạch. Ví dụ như một vị cữu cữu của ta, ông ta rất không may, bẩm sinh đã mù loa nhưng may mắn là ông ta lại có được Mục (1) linh căn."

(1) Mục: ở đây có nghĩa là mắt.

"Mục linh căn?"

"Ừm, mặc dù ông ấy mù nhưng linh căn lại giúp ông ấy có năng lực nhìn thấy thế giới, không chỉ như thế, ông ấy cũng không giống người bình thường. Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong phạm vi tầm mắt nhưng ông ấy lại có thể dùng Mục linh căn đồng thời thấy rõ bốn phương tám hướng, thậm chí còn thấy được những thứ người bình thường nhìn không thấy... Tóm lại, rất lợi hại." Vương Nhị Quan đắc ý nói.

"Cụ thể thì linh căn là cái gì?" Kỷ Lạc Dương truy vấn.

"Ta không có linh căn, sao ta biết được." Vương Nhị Quan hừ lạnh.

"Vậy của Tiểu Hòa cô nương là..."

"Tiểu Hòa cô nương, ừm... Có phải ngươi có linh căn gì đó có thể giấu giếm được khối chân ngôn thạch kia." Vương Nhị Quan hỏi.

Nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy chuyện này là không thể. Chân ngôn thạch vốn là bảo vật do linh khí thiên địa ngưng kết mà thành, dù là đại tu sĩ tự xưng tiên nhân kia thì khi thành hôn cũng phải cầm chân ngôn thạch tuyên đọc lời thề đạo lữ.

"Giấu giếm được chân ngôn thạch?" Trong lòng Kỷ Lạc Dương giật thót.

"Không phải." Cuối cùng Tiểu Hòa cũng lên tiếng: "Ta... Hình như ta có thể đoán trước tương lai."

"Đoán trước tương lai?" Mọi người lại càng giật mình.

"Ừm." Tiểu Hòa nói: "Có lúc, trong đầu ta sẽ hiện lên vài cảnh tượng, những cảnh tượng kia đều chưa từng xảy ra, ví dụ như hôm trước, lúc Vân chân nhân hỏi, ta..."

Không cần phải nói nhiều mọi người cũng biết, lúc ấy trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng bốn năm sau cùng đạo lữ tham khảo đại đạo.

"Ngươi có nhìn thấy rõ người kia không?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Ta... Sao ta thấy rõ được?" Tiểu Hòa ngừng đũa, dường như cơm cũng ăn không nổi.

"Vấn đề tư mật như vậy sao có thể tùy tiện hỏi được? Ha ha, ngươi lại trêu chọc khiến tiểu cô nương người ta tức giận rồi." Vương Nhị Quan hả hê nói.

Có điều, nụ cười của gã nhanh chóng cứng đờ lại.

Chỉ thấy Tiểu Hòa khép hộp cơm lại, gắp mấy miếng thịt của mình đưa qua cho Lâm Thủ Khê, tiếp đó nàng mới đứng lên xoay người bước đi.

Thiếu nữ trở về phòng, váy áo màu xanh mềm mại giống như cánh hoa.