Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm hôm sau, gà gáy mặt trời mọc, sắc trời tờ mờ.

Tất cả khách nhân đều đầu óc mờ mịt, tinh thần uể oải, không biết vì sao mình lại không trên giường.

Còn có người quần áo không chỉnh tề, vội vàng chỉnh đốn một chút, trong lòng ít nhiều cũng có chút chột dạ.

Đêm qua mộng xuân quá chân thật, chẳng lẽ là mộng du.

Lý Ngư sớm đã tỉnh dậy, hắn ngồi xổm trước cửa, đang thu hồi một bọc giấy dầu.

Thu lại thi thể con rắn nhỏ đã bị đốt thành tro bụi, xà tính vốn dâm, thứ này về sau chắc có chỗ hữu dụng.

Hơn nữa ở dưới hoa lăng tiêu, chỗ sơn quỷ chui ra, còn có một chiếc chìa khóa.

Không biết là chìa khóa chỗ nào, Lý Ngư thu hết lại. Sơn quỷ nho nhỏ này chỉ là một con bạch xà vừa hóa hình, không ngờ lại có uy thế mạnh như vậy, khiến Lý Ngư rất muốn tới tòa mộ mà nó trộm để xem thử.

- Tiểu đạo trưởng!

Chưởng quỹ đẩy cửa ra, nhìn thấy Lý Ngư, lập tức mắt sáng lên, xông tới.

- Thế nào rồi?

Lý Ngư cười cười, nói:

- Ngươi không cảm thấy khách sạn của mình có gì khác biệt à?

- Ý của Tiểu đạo trưởng là?

- Ta vốn tưởng rằng trong nhà ngươi là trạch quỷ bình thường, đêm qua mới biết, không ngờ là một con bạch xà thành tinh, nó có được một chút cơ duyên trong núi rừng, học được chút pháp thuật, có điều gặp phải ta coi như nó xui xẻo, đã hóa thành tro bụi rồi.

Chưởng quỹ vui mừng quá đỗi, xoa xoa tay hỏi:

- Những khách nhân này là?

- Đêm qua đấu pháp với sơn quỷ, bọn họ bị pháp thuật của sơn quỷ mê hoặc, nếu không phải ngươi dán phù chỉ của ta, cũng khá hơn bọn họ là bao đâu?

Sau khi một đám khách nhân về phòng, phát hiện tài vật không mất, trừ mấy người tính tình hơi xấu la hét ầm ĩ một trận ra, những người khác đều lặng lẽ thu thập đồ dùng, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Thái độ của chưởng quỹ rất tốt, người gặp việc vui tinh thần thoải mái, hắn bảo vệ được khách sạn nhà mình, sau này lại có thể tiếp tục kiếm tiền, vô cùng biết ơn đối với Lý Ngư.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, thầm nghĩ mình cũng không có chỗ để đi, không bằng ở lại đây thêm vài ngày, thuận tiện tìm mộ huyệt ở phụ cận.

Hắn ho khẽ một tiếng, nói:

- Hà chưởng quỹ, thấy con người ngươi cũng không tệ lắm, ta đã giúp thì phải giúp tới cùng, để phòng ngừa ác quỷ đó còn có đồng lõa quay lại trả thù, ta chuẩn bị ở lại chỗ ngươi thêm vài ngày.

Trong mắt Hà chưởng quỹ ngân ngấn lệ, cảm động tới tột đỉnh, kích động nghẹn ngào không nói ra lời.

Lý Ngư thanh thản yên lòng, tiếp nhận sự cảm tạ của hắn, nếu không có mình, hắn và đầu bếp hỏa kế trong cửa hàng có thể thực sự bị hút cạn rồi.

Dẫu sao những khách nhân bị hút một lần, còn có thể chậm rãi khôi phục, chỉ cần rời khỏi địa phương quỷ quái này là được.

Này ba người này mỗi ngày đều bị hút...

- Tiểu đạo trưởng vẫn chưa ăn điểm tâm nhỉ, Bàn Đông, mau đi chuẩn bị điểm tâm cho tiểu đạo trưởng.

- Vâng, chưởng quỹ.

- Tiểu đạo trưởng, ngài còn gì phân phó không?

- Đi mua cho ta một quyển liệt nữ truyện, xá muội tuổi còn nhỏ, rời xa cha mẹ, theo người làm ca ca như ta, giáo dưỡng là không thể bỏ quên.

- Huynh trưởng như cha, ngài đúng là một huynh trưởng tốt!

Hà chưởng quỹ giơ ngón cái nói.

- Còn cả giầy vớ... Thôi, ngươi tìm người dẫn đường cho ta, để tự ta ra thị trấn một chuyến.

Nghĩ tới dẫu sao cũng là thứ sát người của nữ hài tử, vẫn là mình tự đi thì tốt hơn.

Hà chưởng quỹ hiện tại là hận không thể cúng bái Lý Ngư, cười bảo:

- Ta cùng đạo trưởng đi một chuyến.

...

Mặt trời lên cao, Tiểu Kim Liên mới tỉnh lại.

Nàng ta khác với khách nhân khác, đêm qua nàng ta ở ngay bên cạnh Lý Ngư, chịu ảnh hưởng lớn nhất, hơn nữa cũng có liên quan tới thiên tính của nàng ta, bị pháp thuật hạ lưu đó của sơn quỷ ảnh hưởng nặng nhất.

Một tia nắng mặt trời chiếu vào trên mặt nàng ta, trong trắng lộ hồng, óng ánh long lanh, non tới giống như không bấu cũng ứa ra nước.

Tiểu Kim Liên nằm trên giường, mắt đào mở to. Chăn mỏng bị nàng ta túm lấy, dí tới mũi ngửi ngửi.

Nhẹ nhàng vén chăn, nhìn vào trong, vớ của mình quả nhiên bị cởi ra rồi.

Tiểu Kim Liên vội vàng buông tay, nắm chặt chăn, mặt đỏ như quả lựu chín, tim đập thình thịch, một cỗ nhiệt lưu từ lòng bàn chân truyền tới trong lòng, khiến cả người nàng ta vừa mềm vừa nóng.

Chân bó thanh tú trắng nõn, ra sức cuộn mình, giống như con tằm.

Một loại cảm giác không nói nên lời tra tấn nàng ta, khiến nàng ta vừa thẹn lại vừa sợ.

Cửa phòng két một tiếng bị đẩy ra, Tiểu Kim Liên sợ tới mức cả người run lên, quay đầu nhìn thấy bộ dạng bất mãn của Lý Ngư, tay cầm hai cái bánh bao, một cái bọc.

- Sao vẫn chưa dậy! Lười biếng như vậy, lúc nào mới có thể học thành tài?

- Biết rồi... Biết rồi.

Tiểu Kim Liên sợ tới mức lật chăn lên, mới nhớ tới bàn chân thậm chí là cả bắp chân vẫn lộ ra bên ngoài, chân tay luống cuống.

Cũng may Lý Ngư đặt bánh bao xuống rồi xoay người đi đến bên cửa sổ ngồi xuống lật bọc hành lý, Tiểu Kim Liên vội vàng đứng dậy, đi vớ vào, ngồi bên giường.

Lý Ngư xoay người lại, nói:

- À đúng rồi, ta mua một số quần áo cho ngươi, ngươi thử đi.

Hắn ném bọc đồ lên giường, nhíu mày nói:

- Mau rời giường theo ta tới núi tu luyện.

Lý Ngư cất bước đi ra ngoài, đóng cửa lại cho nàng ta, Tiểu Kim Liên vội vàng mở bọc, mặt càng đỏ hơn, tim đập không ngừng.

Bên trong không chỉ có áo lót, còn có quần lót, tiểu khố, những cái này đều là Lý Ngư ca ca tự tay mua về, hắn đều sờ qua rồi.

Vừa nghĩ tới chỗ này, Tiểu Kim Liên cảm thấy trên người giống như có một bàn tay đang nhẹ nhàng lướt qua...

Quần áo Lý Ngư mua đều là kình trang bên người, thích hợp cho nàng ta tu luyện. Nói chung có chưởng quỹ tranh trả tiền, Lý Ngư chuyên chọn đồ tốt, tuy chất liệu không phải tơ tằm, nhưng cũng đều là vải bông mịn, mặc lên trên người vô cùng mềm mại.

Sau khi mặc vào, trước lồi sau vểnh, khiến dáng người khoa trương của nàng ta hoàn toàn hiện ra, cái này nếu mặc ra ngoài, vừa ra khỏi cửa không đến ba bước đã bị người ta vây xem rồi.

Dù là bản thân Kim Liên, nhìn thân thể của mình cũng có chút ngượng ngùng.

May mà còn có đạo bào rộng thùng thình chùm lên, che đi đường cong mỹ hảo.

Sau khi mặc quần áo, còn có một quyển sách, Tiểu Kim Liên không nhận được chữ, không biết là gì, nói chung là Lý Ngư ca ca cho mình, nàng ta cầm lấy lật xem mấy cái, không có tranh minh hoạ, liền nhét vào dưới gối đầu.

Bên ngoài Lý Ngư cầm đao chặt củi, lại mượn chưởng quỹ cái xẻng, chỉ nói là lên núi hái thuốc.

Vẻ mặt Hà chưởng quỹ ngượng nghịu, nói:

- Tiểu đạo trưởng không biết đấy thôi, trong núi này có một con cọp, chuyên ăn người đi đường, vô cùng nguy hiểm. Con cọp này không tầm thường, trong huyện tụ tập liệp hộ đến bắt giết, đều có đi mà không có về, mỗi người đều nói nó đã sớm thành tinh rồi.

Hiện giờ khách nhân lui tới đều đi đường vòng từ trong huyện, không ai tùy tiện tiến vào trong núi.

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Biết rõ trong núi có hổ, lại vẫn cứ đi. Hôm nay ta đang rảnh, thuận tay bắt nó xử lí, sau này người đi đường cũng đỡ phải vòng xa.

- Đạo trưởng pháp thuật cao siêu! Lại chịu trừ hại cho dân, đúng là tâm địa Bồ Tát!

Lý Ngư nhướng mày, khuôn mặt tươi cười biến mất.

Hà chưởng quỹ vuốt mông ngựa lại vỗ phải vó ngựa, không biết chọc hắn mất hứng chỗ nào, rụt rè đứng bên cạnh.

Còn có người khen đạo sĩ là tâm địa Bồ Tát, đúng là thiếu tâm nhãn.