Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong tay cầm một cái chìa khóa đen xì như mực, Lý Ngư dẫn theo Tiểu Kim Liên quay lại đồi Cảnh Dương.

Nhìn sơn đạo gập ghềnh, hai bên đều là cành khô lá héo, rất nhiều tiểu thú chạy qua chạy lại.

Núi rừng xanh biếc um tùm này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu bí mật.

Sau lưng hắn, Tiểu Kim Liên một thân đạo bào, tay trái đỡ vai, cật lực khiêng xẻng, trong tay phải còn cầm lấy một cây dao chặt củi. Trên lưng vẫn mình bọc hành lý của mình, để hòn đá này lại ở khách sạn, Lý Ngư rất lo lắng, cho nên dứt khoát bảo Kim Liên đeo cùng đi.

Cũng không phải là Lý Ngư ngược đãi nàng ta, tu luyện phương thuật là có một số yêu cầu đối với tố chất thân thể, nếu thân thể yếu đuối, làm sao có thể khống chế được thiên địa ngũ hành.

Lúc trước khi Trương lão đầu dạy mình, cũng là rèn luyện thể phách trước, nghĩ lại thấy lúc trước cũng phải chịu không ít đau khổ.

- Ơ, Hồng Ngọc Quả.

Lý Ngư ở ven đường thuận tay hái được một loại trái cây, quay đầu cười nói:

- Thứ này sau khi ăn vào có thể cường thân kiện thể, hơn nữa mát rượi giảm nóng, vừa hay thích hợp ăn lúc này, làm một quả đi.

Hai tay Tiểu Kim Liên không rảnh, Lý Ngư bôi bôi lên quần áo lên đưa tới bên miệng nàng ta.

Mặt Tiểu Kim Liên đỏ lên, há miệng cắn một miếng, quả nhiên có cảm giác mát rượi truyền đến.

- Lý Ngư ca ca, chúng ta đi hái thuốc gì vậy.

Tiểu Kim Liên thở hồng hộc hỏi. Trên mặt nàng ta đã lấm tấm mồ hôi, tay áo ngắn để lộ ra một cánh tay trắng ngần như ngó sen, tóc mai bị mồ hôi dính bết vào tai, có chút ngưa ngứa.

Lý Ngư đương nhiên sẽ không nói với nàng ta là mình dẫn nàng ta lên trên núi để tìm mộ người chết.

- Tìm được rồi ta sẽ nói với ngươi.

Nếu Đoản Bối ở đây thì tốt quá, hắn đào đất khoét động chính là nhất lưu, lúc ấy sao không để ý, hiện tại ngẫm lại, cái này có thể nói là thần kỹ trộm mộ.

Chắc ba huynh đệ có thể phát hiện ra động phủ đó cũng là nhờ công lao của Đoản Bối.

Rất nhanh Lý Ngư liền phát hiện, mình là mò kim đáy bể rồi, rừng rậm này quá lớn, xanh um tươi tốt, chung quanh toàn là cây cối, đi đường cũng lao lực.

- Chờ một chút.

Lý Ngư gọi Tiểu Kim Liên lại, đi đến phía sau, từ trong bọc hành lý lật một hồi, lấy ra một quyển sách.

Đây là Trương lão đầu lưu lại, trong phương thuật của hắn, kỳ thật có một phong thuỷ tầm bảo, chỉ có điều Lý Ngư lại không học.

- Táng giả, thừa sinh khí dã, khí thừa phong tắc tán, giới thủy tắc chỉ, cổ nhân tụ chi sử bất tán, hành chi sử hữu chỉ, được gọi là phong thủy, phương pháp phong thuỷ, thủy là thượng, tàng phong là thứ.

Quả nhiên, phương thuật đều căn cứ vào Ngũ Hành, một thông là trăm thông, ở ven đường nhìn một hồi, tuy là lâm thời nước tới trôn mới nhảy, nhưng rất nhanh Lý Ngư đã hiểu được đạo lý trong đó.

Hai chữ phong thuỷ này gió chính là nguyên khí và động năng, thủy chính là lưu động và biến hóa.

Hắn híp mắt tập trung tinh thần, bấm đốt ngón tay, mắt nửa nhắm nửa mở đi trước dẫn đường.

Chủ nhân của cổ mộ này không phải người bình thường, nàng ta nhất định là được táng ở nơi phong thuỷ bảo địa, đang đi, lùm cây trên đường dần dần nhiều lên.

Lý Ngư cầm lấy sài đao, vừa chém vừa đi, đến lúc hoàng hôn, hai người đã mệt tới cả người ướt đẫm, ngón tay Lý Ngư khẽ động, phúc chí tâm linh, thầm nói một tiếng cuối cùng cũng đến rồi.

Nếu còn không đến, chỉ có thể trở về nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã lờ mờ tối rồi, nếu không phải ngày mùa hè trời tối muộn, lúc này hơn phân nửa đã vào đêm.

Lý Ngư thấy Tiểu Kim Liên đã mệt tới mặt đỏ thở hổn hển, an ủi:

- Có mệt không? Chúng ta đến rồi, rất nhanh là có thể quay về.

- Phù... Không mệt...

Trước mắt là một gò đất lồi lên, bên trên bao phủ cành khô lá héo, ngón tay Lý Ngư bấm pháp quyết, tượng đất từ dưới đất nhô lên, sau đó bắt đầu chui vào trong đất.

Ý thức của Lý Ngư đi theo tượng đất xuống mồ, cảm nhận được tình huống dưới đất, nhiều nhất là đi xuống không đến mấy chục thước sẽ có một hành lang.

Hành lang đã bị người ta phá hoại, trên mặt đất có dấu vết của bò sát rất to, Lý Ngư thầm nghĩ khẳng định là tiểu bạch xà kia làm ra.

Cuối hành lang có một cánh cửa, xem ra chính là từ nơi này đi vào.

Lý Ngư vươn tay ra, nói:

- Xẻng.

Tiểu Kim Liên vội vàng đưa cho hắn, sắc trời trong núi rừng dần dần sầm xuống, nàng ta có chút sợ hãi, nhất là thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của dã thú, lại khiến trong lòng nàng ta run run.

Tiến về phía trước vài bước, để mình tới gần Lý Ngư hơn, Tiểu Kim Liên có chút an tâm, đột nhiên nàng ta thấy dưới chân khẽ động, hoảng hốt thét lên, nhảy đến trên người Lý Ngư.

Trên mặt đất là Lý Ngư làm phép, làm ra một tượng đất, lúc này tụ lại nhiều bùn đất hơn, chậm rãi lớn lên, tay cầm xẻng, đang ra sức xúc đất.

Lý Ngư tức giận vỗ một cái lên người Kim Liên, nói:

- Lá gan nhỏ như vậy, luyện phương thuật thế nào được.

Hắn búng ra một quả cầu lửa, đặt trên người người đất, phát ra ánh sáng màu vàng. Lại lấy ra chìa khóa, treo trên người người đất.

Hiệu suất của người đất rất cao, rất nhanh đã đào ra một cái hố lớn, nối thẳng tới hành lang phía dưới.

Lý Ngư kéo tay Kim Liên, cảm giác ươn ướt, rất lạnh. Hai người đi đến trước cây khô ở bên cạnh, Lý Ngư nói:

- Chờ ở đây, không được rời khỏi bên cạnh ta.

Tiểu Kim Liên gật đầu, Lý Ngư bắt đầu chuyên tâm khống chế người đất, bản thân hắn không chuẩn bị đi vào. Loại cổ mộ này rất tà môn, hắn cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Người đất thuận theo địa đạo đi tới hành lang, trên mặt đất lát hình như là đá cẩm thạch, trên một người đất đeo hai quả cầu lửa mở đường, sau lưng nó còn có một người giống như Lý Ngư, vẫn duy trì cự ly với người đất, dường như đang tránh né cơ quan.

Một đường này bình tĩnh tới thần kỳ, đến chỗ cửa lớn, trên cửa có khóa đầu thú. Từ bên phải vẽ sang bên trái: Rồng, hổ, ngựa, thỏ.

Người đất cầm chìa khóa, phát hiện rất khớp, vừa đưa tới bên miệng khóa thú, chìa khóa đã bị hút vào.

Rầm một tiếng, cửa đá mở ra hai bên, bụi đất bay lên, "Lý Ngư" ở phía sau người đất che miệng mũi, theo người đất đi vào.

Lý Ngư này giống như Lý Ngư đã cắn chết Bạch Thắng, đều là mộc nhân.

Hai bên Mộ huyệt có một hàng thi cốt, tỏa ra mùi thối rữa.

Một cỗ sương xanh mượt, trong nháy mắt cửa mở đã phiêu tán ra ngoài, không biết đã tích tụ ở bên trong này bao lâu rồi.

- Lý Ngư ca ca, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?

Tiểu Kim Liên đứng sát vào hắn, vẫn cảm thấy có chút sờ sợ, nơi này càng lúc càng kỳ quái.

- Đừng nói gì!

Mộ huyệt không phải quá lớn, điểm này nằm ngoài suy đoán của Lý Ngư, đi chưa được vài bước, chính là một thạch quan.

Có thể nhìn ra, đây là một mộ huyệt được vội vã hoàn công, thậm chí cũng không có bao nhiêu đồ táng.

Thạch quan lại ánh ra một cỗ lục quang, nắp đã bị mở ra, Lý Ngư điều khiển người đất đi tới, thuận theo mắt của người đất, cảm giác được tình huống bên trong.

Bên trong có một cỗ thi thể, mặc cung phục quý phái, nhục thân nửa bên mặt chưa mục rữa, thậm chí vẫn giữ lại được trang dung trước khi chết.

Nhưng bên còn lại huyết nhục thối nát, chủ nhân của cổ mộ này không biết bị động vật gì cắn ăn một nửa!

Con rắn nhỏ đó có thể hóa thành sơn quỷ, hơn nữa pháp lực cường hoành, hơn phân nửa chính bởi vì ăn được một nửa chủ nhân nơi đây.

Cơ duyên này rất lớn, chỉ là có chút ghê tởm, Lý Ngư thầm lắc đầu, cái đó vô duyên với mình.

Bảo Lý Ngư đi cắn một nửa còn lại của người chết? Có đánh chết hắn cũng làm không được.

Trong lòng ít nhiều có chút thất vọng, chuyến này xem như đến không công rồi, Lý Ngư vừa định đứng dậy rời khỏi, đột nhiên bên người đất truyền đến cảm giác.

Chủ nhân của mộ huyệt, nữ thi bị cắn mất nửa đầu từ trong thạch quan ngồi dậy, một có mắt còn lại mở ra.

Một trận tiếng gầm rú cực kỳ thê lương vang lên, sau đó từ trong miệng nữ thi truyền đến:

- Giết!

- Giết!

- Giết sạch những nghịch tặc này!