Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Xác cổ này đột nhiên sống dậy, khiến Lý Ngư sợ tới mức giật nảy mình, đã nghĩ tới kéo Tiểu Kim Liên chạy thoát thân.

Đây không phải là cô hồn dã quỷ đơn giản, nửa khuôn mặt bị cắn, khiến nàng ta lộ ra càng đáng sợ hơn.

Quan tài vỡ ra, mảnh vỡ bị bắn tới mặt đất xa hơn mười mét, lộ ra áo lót gấm Tứ Xuyên màu trắng đã ố vàng ở bên trong, vàng bạc trang sức rơi khắp trong ngoài quan tài.

Sau lưng Lý Ngư lạnh toát, cảm giác một bóng vàng âm trầm bay tới, không chút nghĩ ngợi, ôm lấy Kim Liên lăng không lộn một vòng, né qua một quỷ trảo thon nhỏ, trắng ởn, móng tay dài.

Hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức bấm một pháp quyết, trên người xuất hiện một đằng giáp thuẫn.

Một chiêu này dùng xong, nữ thi ở đối diện đột nhiên nổi giận, trong một con mắt còn lại, dường như có lửa phun ra.

- Nghịch tặc!

- Nghịch tặc!

- Nghịch tặc!

Hét liền ba lần, cả người nữ thi bốc ra một cỗ yêu vụ, hận ý ngập trời.

Không biết vì sao nàng ta lại có cừu hận đối với mình lớn như vậy, Lý Ngư thầm kêu một tiếng không tốt, nữ thi mang theo một trận âm phong yêu vụ, tung người đánh tới. Tốc độ nhanh như tia chớp, trên nửa bên mặt huyết nhục mơ hồ, lộ ra vẻ oán độc.

Trong lúc nguy cấp, Lý Ngư ném Tiểu Kim Liên ra, tự mình nghênh đón.

Nữ thi chỉ hận một mình Lý Ngư, chộp vào trên đằng giáp thuẫn, móng tay chậm rãi thẩm thấu vào trong thuẫn, phát ra thanh âm cây cối vỡ tan.

Tay Lý Ngư tóm lấy một đôi quỷ trảo lạnh lẽo đang ôm chặt thắt lưng mình, tách ra hai bên, thân hình rùn xuống phía dưới, uốn éo, người lật mấy cái. Một đôi quỷ trảo túm lấy mình giao nhau, đè lên trên người chính nàng ta, đầu gối phải kề lên bụng nàng ta rồi ép xuống, quát lớn:

- Mau dùng sài đao (đao chặt củi) chặt bỏ đầu nàng ta đi.

Tiểu Kim Liên đã sớm sợ tới đờ đẫn, hoa dung thất sắc, tay cầm sài đao, run rẩy không dám tiến lên.

Sau khi nữ thi này thi biến thì sức khỏe vô cùng, Lý Ngư dần dần không chống đỡ nổi, bị móng tay của nàng ta cắt qua một vết, huyết nhục ở miệng vết thương lập tức giống như bốc cháy, phát ra mùi thịt nướng.

Lý Ngư thống khổ gầm lên một tiếng, một tiếng gầm này khiến Tiểu Kim Liên dồn hết dũng khí, nắm sài đao tiến lên.

- Nhắm mắt lại, chém!

Tiểu Kim Liên đến lúc này, ý thức đã mơ hồ, trong đầu căn bản không thể suy nghĩ bình thường, nhưng thân thể vẫn giữ lại sự tín nhiệm đối với Lý Ngư, đây cũng là di chứng từ sự nghiêm khắc Lý Ngư đối với nàng ta.

Sau khi nhắm mắt lại, không còn bị vẻ mặt khủng bố của nữ thi ảnh hưởng, Tiểu Kim Liên lấy hết sức bình sinh, sự "Ngược đãi" của Lý Ngư đối với nàng ta lúc này đã thấy được tác dụng, một đao bổ xuống nửa đầu của nữ thi.

Lý Ngư chỉ cảm thấy áp lực cả người suy giảm, lập tức quay cuồng, bấm pháp quyết, mấy đạo dây leo trói chặt nữ thi lại.

Sau khi trói xong, nữ thi không còn động tĩnh, lúc này Lý Ngư mới vận chuyển thủy linh, chữa thương cho mình.

Hắn cởi nửa bên áo ra, để lộ cánh tay, bên trên có một vết thương đã cháy đen.

Tiểu Kim Liên ở bên cạnh khóc thút thít, nhìn mà vô cùng đau lòng, Lý Ngư cười cười an ủi:

- Làm không tồi, ngươi tới thử xem.

- Ta á? Ta có được không?

- Thử xem, học lâu như vậy, chắc cũng phải biết một chút chứ?

Tiểu Kim Liên thở hắt ra, ngực dao động, trên bàn tay chậm rãi quấn ra một chút thủy khí.

Lý Ngư bĩu môi lắc đầu, thủy khí vuốt qua cánh tay mình, cảm giác mát rượi thấm vào huyết nhục, miệng vết thương truyền đến ngứa ngáy.

Một lát sau, Tiểu Kim Liên mệt tới mặt đỏ thở hổn hển, trên cánh tay Lý Ngư, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, thậm chí có nơi vẫn có thể nhìn thấy tia máu.

Trên tay nàng ta, tơ nước đã hoàn toàn không còn, Tiểu Kim Liên rụt rè đứng, cúi đầu, bộ dạng như làm sai chuyện, cực kỳ giống học sinh không đáp được câu hỏi của lão sư.

- Xin... Xin lỗi.

Lý Ngư vừa bắt đầu chữa thương cho mình, vừa khiển trách:

- Sau này chăm chỉ một chút, đừng chỉ học được chút da lông đã vểnh đuôi lên trời. Tuy phương thuật không tính là tiên pháp thượng thừa gì, nhưng cũng vô cùng phong phú, không chuyên tâm thì sao có thể học giỏi được?

- Biết... Biết rồi.

- Ngươi lắp bắp cái gì? Phương sĩ chúng ta, quan trọng nhất chính là tự tin! Ngươi nhìn ta này, đi đến chỗ nào cũng đều là bộ dạng lão tử là thiên hạ đệ nhất, bằng không sao bách tính lại tin tưởng ngươi? Không có phần tự tin này, ngay cả Hộ Thân Phù cũng không bán được, càng đừng nói tới kiếm tiền to từ bắt quỷ trừ tà, không có tiền thì chết đói, còn học cái chó gì.

- Ta thấy đối với ngươi vẫn quá tốt, còn như vậy nữa thì không thể có tiến bộ, xem ta không lấy cây mây đánh vào lòng bàn tay ngươi thì không được rồi.

Tiểu Kim Liên sợ tới mức co tay lại, vội vàng ưỡn ngực, ngửa đầu nói:

- Biết rồi.

Lý Ngư gật đầu, bấm ra một quả cầu lửa, chiếu lên nữ thi trên mặt đất.

Nữ thi này chỉ là khí lực hơi lớn một chút, cùng với trên quỷ trảo có chút thi độc, cái khác thì cũng bình thường.

Mặc hoàng cung trang, nhìn ra được sự không phú tức quý lúc sinh tiền, chắc là huyết mạch hoàng gia.

Thái dương rủ xuống một chuỗi bảo thạch sáng ngời, một đôi xích tai màu bạc rất dài, cơ hồ là rủ tới hai vai, là cách ăn mặc của hậu duệ quý tộc Hán cung chính nhi bát kinh.

Sao nàng ta lại hận mình như vậy?

Lý Ngư nghĩ tới vỡ cả đầu cũng không nghĩ ra được, nữ thi vừa rời khỏi đại mộ, quần áo trên người bắt đầu chậm rãi tan ra, huyết nhục cả người cũng bắt đầu tiêu tán, chỉ chốc lát sau đã bị một trận gió thổi bay.

Trên mặt đất chỉ còn lại một chút bụi.

- Đi, vào xem.

- Hả? Còn. . . Còn đi vào á?

Lý Ngư không để ý tới nàng ta, cầm quả cầu lửa đi vào trong mộ, Tiểu Kim Liên vội vàng đuổi theo, tay nắm chặt góc áo của Lý Ngư.

Trên vách đá trong đại mộ vẽ bích họa, Lý Ngư cầm quả cầu lửa, nhìn từ đầu.

Đây là một bức bích họa tự sự, trường hợp vô cùng đẫm máu, đại khái chính là có một đám người tạo phản, sau đó bị trấn áp một cách vô tình, thống nhất giết chết ở cùng một chỗ.

Thủ đoạn giết người thiên kì bách quái, cái sau thảm hơn cái trước, lột da, chém ngang lưng, ngũ xa phanh thây, lăng trì, thắt cổ, nấu phanh.

Trong người tạo phản, có mấy đầu mục, tay cầm một cây gậy gỗ dường như là pháp khí, ngửa mặt lên trời làm phép, dẫn tới một con Kim Long, cuối cùng bị người ta trảm sát.

Lý Ngư nhìn một hồi, cảm thấy có chút kỳ quái, lại cũng không để ở trong lòng, tiếp tục tiến về phía trước, phía sau quan tài là một khoảng đất trống.

Trên mặt đất rơi rớt vô số hài cốt, còn có rất nhiều hình cụ, nội dung hoàn toàn ăn khớp với trên bích họa.

Lý Ngư hít một hơi lạnh, nội dung trên bích họa thực sự là từng phát sinh ở đây à?

Cũng không biết, là sau khi giết người bọn họ mới táng chủ nhân mộ huyệt ở nơi này, hay là giết người trước quan tài của chủ nhân mộ huyệt, để nàng ta hả giận.

Nhìn những hài cốt này, trong lòng Lý Ngư cảm thấy rất khó chịu, lúc sinh tiền bọn họ không biết phải chịu dạng thống khổ gì, cơ hồ không có một cái xương cốt nào là hoàn chỉnh.

Lý Ngư yên lặng bấm pháp quyết, trên mặt đất xuất hiện bảy tám người đất nhỏ, bọn họ phân công rõ ràng, chung sức hợp tác, bắt đầu thu liễm hài cốt.

Qua hồi lâu mới thu thập xong, lúc này Lý Ngư mới đi tới, đất ở nơi này đã bị nhuộm thành màu đỏ, có thể tưởng tượng lúc trước là dạng núi thây biển máu gì.

Đột nhiên, chân hắn bị vấp, Lý Ngư cúi đầu nhìn, trong đất lộ ra thứ gì đó nhòn nhọn, hình như là cốt thứ.

Lý Ngư tự mình động thủ, gạt bùn đất ra, chỉ thấy phía dưới còn chôn một hài cốt.

Hắn hình như là được người khác bảo hộ, ở trên người hắn đã bị cắt đi rất nhiều xương cốt, một khối này là tương đối hoàn chỉnh một chút.

Sau khi chỉ huy người đất đào lên, ở trung tâm khung xương, không ngờ có một thẻ trúc.

Lý Ngư ồ một tiếng, cầm lấy thẻ trúc, đã sắp tiêu tán rồi.

Hắn vội vàng thu lại, sau khi dọn dẹp quan tài đã vỡ, Lý Ngư chôn những người này ở trung tâm mộ huyệt.

- Đi thôi...

Lý Ngư cất bước đi ra ngoài, Tiểu Kim Liên vội vàng đuổi theo, đến hành lang hắn rút chìa khóa ra, cửa đá chậm rãi đóng lại.

Lý Ngư dùng lửa đốt chìa khóa thành tro tàn, lại vái đại mộ ba vái, mới xoay người rời khỏi.

Hắn luôn cảm thấy, mình có liên hệ không thể nói rõ với những hài cốt này.

Trong gió núi buổi tối, dường như nghe thấy một tiếng thở dài.