Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thực lực của sói trắng là dùng đường vân trên sừng cong để phán đoán, đường vân càng nhiều thì thực lực càng mạnh.

Mục tiêu lần này của đám học sinh thiên tài chỉ là sừng sói trắng không có đường vân, lúc trước công kích bọn họ đã là sói trắng có một đường vân, hiện tại lại xuất hiện hai đường vân.

Không nói đến các học sinh thiên tài không cách nào ứng phó, ngay cả vệ sĩ của bọn họ sơ sẩy một chút cũng sẽ bị vây công chí tử.

Càng mấu chốt chính là có thể điều khiển Yêu binh trung đẳng công kích, phía sau tất nhiên có một vị yêu tướng sói trắng.

"Rút lui!" Nam tử cao lớn trước tiên hô lên.

Loại tình huống này đã vượt ra khỏi phạm vi nhiệm vụ.

Ầm ầm ầm!

Sói trắng khổng lồ bắt đầu tấn công.

Đám học sinh thiên tài Hứa Linh đã sớm bị dọa sợ, từng người co quắp trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch nhìn xem đám cự lang to như xe tăng kia.

Nam tử cao to không nói gì, không kịp mắng chửi, chỉ có thể hướng về phía đám vệ sĩ la lên: "Mau hướng về phía căn cứ phát tín hiệu cầu cứu, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một phút đồng hồ."

Một phút đồng hồ cũng đã là đánh giá cao.

Nếu như mấy chục yêu binh trung đẳng cùng nhau vây công, tuyệt đối có thể trong vòng mấy chục giây xé nát bọn họ.

"Lần này thua rồi!"

Nam tử cao to và các võ giả khác trong tiểu đội nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ chua xót trong mắt đối phương.

Không ai ngờ rằng chỉ một nhiệm vụ hộ vệ cấp thấp mà lại khiến cho bọn họ rơi vào tuyệt cảnh.

Thực lực của đám vệ sĩ cũng không kém, đang ra sức ngăn cản.

Nhưng mà đám học sinh thiên tài Hứa Linh đã bị dọa hỏng, hoàn toàn trở thành kẻ liên lụy, cả đám không nhúc nhích ngồi co quắp, đám võ giả và đám vệ sĩ chỉ có thể ở bên cạnh bọn họ.

Rất nhanh mười mấy giây đồng hồ liền trôi qua, ngay khi nam tử cao lớn cho rằng đám cự lang đã trêu đùa đủ rồi, chuẩn bị tiến công chân chính, hắn lại phát hiện mấy chục con cự lang thế mà thiếu đi một nửa.

Đám võ giả khác cũng phát hiện điểm ấy, nhao nhao ngây ngẩn cả người.

"Mau nhìn!" Có một nữ võ giả cả kinh hô to.

Đám võ giả còn lại và đám vệ sĩ, còn có đám học sinh thiên tài đều nhìn về chỗ cỏ dại cách đó không xa.

Chỉ thấy từng bộ thi thể sói trắng khổng lồ chồng chất như núi nhỏ.

"Là vị tiểu huynh đệ kia, thực lực của hắn..."

Nam tử khôi ngô trợn tròn mắt, hắn nhìn xem con sói yêu binh trung đẳng có thể để cho bọn họ liều mạng ứng đối lại bị Chu Hạo tùy ý một quyền đánh ngã xuống đất, co quắp không còn hơi thở.

"35,38,... 40!"

Chu Hạo nhàn nhã thong thả đánh chết từng con lại từng con cự lang to lớn như xe tăng, trong miệng còn chậm rãi đếm.

Những con yêu binh trung đẳng này ngay cả tư cách để cho hắn vận dụng khí huyết cũng không có.

Khí huyết hùng hậu do đã khai mở 108 đường kinh mạch mang đến cho hắn lực lượng vượt xa khỏi dự liệu của hắn.

Lực lượng tăng cường quả thực còn mạnh hơn mấy chục con Long Tượng cộng lại.

Hắn tùy ý đánh ra một quyền đều có thể chấn nát thân thể của yêu binh trung đẳng.

"Một con yêu binh trung đẳng có thể mang đến cho ta hai trăm giá trị may mắn, gấp mười lần yêu binh cấp thấp!" Chu Hạo thầm nghĩ, nhìn lướt qua màn hình giả lập.

Giá trị May mắn: 9722 (giai đoạn trước mắt, Ngưu Vận Hanh Thông.)

Ta lại sắp đạt tới một vạn giá trị may mắn rồi!

Lần trước ở trường học hắn tốn sức chụp đám Lục Phi Trùng, hao phí ba, bốn giờ.

Mà bây giờ đánh giết yêu binh chỉ cần năm, sáu phút liền kiếm được giá trị may mắn hầu như giống nhau.

"Xem ra vẫn là giết yêu thú cao cấp kiếm được giá trị may mắn nhanh hơn!"

Chu Hạo phủi tay, cảm thấy đã không có cự lang đánh tới hắn mới xoay người đi về phía đám người nam tử cao lớn.

Lúc này đám người đều nhìn thấy mà choáng.

Đây chính là yêu binh trung đẳng a!

Ngay cả võ giả trung cấp cũng phải dốc toàn lực ứng phó, võ giả cao cấp cũng phải tốn một phen công phu mới có thể đánh chết!

Nhưng Chu Hạo thì sao?

Cũng không tốn sức hơn giết một con gà!

"Tông Sư, chỉ có cường giả cấp Tông Sư mới có thể làm được như vậy!"

"Đây tuyệt đối là cường giả cấp Tông Sư!"

Tiểu đội võ giả tạm thời, còn có đám vệ sĩ đều kích động reo hò trong lòng.

Chu Hạo đi tới, nhìn thấy đám người toàn thân máu me đầm đìa, hắn nhịn không được hỏi: "Các ngươi không sao chứ?"

"Không, không có việc gì!" Nam tử khôi ngô vội vã khoát tay, đồng thời cảm kích nói: "Tạ ơn Tông Sư đại nhân đã ra tay giúp đỡ!"

"Tông Sư đại nhân?" Chu Hạo khẽ giật mình.

Phía trên võ giả chính là Tông Sư, mỗi một người đều là đại nhân vật của căn cứ.

Trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại hắn thế mà đạt tới loại tình trạng này.

Cũng đúng, để có thể dễ dàng đánh chết những con cự lang là yêu binh trung đẳng kia quả thật chỉ có chiến lực Tông Sư có thể làm được.

Nhưng trong lòng Chu Hạo biết rõ hắn chỉ là dựa vào cơ sở hùng hậu, chứ thực lực chân chính của hắn còn chưa đạt tới Tông Sư cảnh.

"Linh tiểu thư, mau đứng dậy cảm tạ Tông Sư đại nhân ra tay giúp đỡ đi!"

"Huynh thiếu gia, mau đứng lên đi, nếu không phải Tông Sư đại nhân ra tay thì lần này chúng ta đều xong rồi!"

"Có thể được Tông Sư đại nhân bảo hộ chính là vận khí của Tân thiếu gia, ngươi nhất định phải nắm lấy cơ hội này."

Từng tên vệ sĩ phục hồi tinh thần, vội vàng túm lấy đám học sinh thiên tài Hứa Linh đang ngồi co quắp trên mặt đất, nhao nhao ở bên tai bọn họ vội vàng nói.

Đám học sinh thiên tài Hứa Linh vô cùng bối rối

Tông Sư đại nhân?

Chúng ta vậy mà lại được Tông Sư bảo vệ?

Nhất là tên Tân thiếu gia trước đó đã nói Chu Hạo khẩn trương quá mức, bị dọa đến cả người run rẩy, khóc không ra nước mắt.

"Thất thần làm gì vậy? Các ngươi nhanh đi lên cảm tạ Tông Sư đại nhân đi chứ!" Đám vệ sĩ thúc giục.

Đám học sinh thiên tài Hứa Linh lúc này mới phản ứng lại, từng người tiến lên hô to.

"Tạ ơn Tông Sư đại nhân cứu giúp!"

"Cảm tạ Tông Sư đại nhân đã ra tay!"