Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.net. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chu Hạo cũng phiền chán chụp chết một con lục phi trùng, ngay khi hắn chuẩn bị tắt màn hình giả lập, khóe mắt hắn liếc về ô giá trị may mắn màu xám đột nhiên sáng lên.

Trên màn hình hiện ra một hàng chữ: Hệ thống giá trị may mắn đã kích hoạt, giá trị may mắn ban đầu là 1000000 (vận khí phá trần), mãnh liệt đề nghị túc chủ mở hộp quà may mắn thiên đạo!

"Mở, nhất định phải mở!"

Trong lòng Chu Hạo cuồng hỉ, vừa định mua sắm hộp quà may mắn thì lại phát hiện mình không có tiền.

Mà một cái hộp quà may mắn giá thấp nhất cũng 10 thiên đạo tệ.

Thiên đạo tệ mười phần trân quý, lúc trước hắn ở chỗ Hứa Linh vay một vạn nhân dân tệ, ngoại trừ mua sắm tan khí đan, còn lại ba ngàn nhân dân tệ hắn đều đổi thành thiên đạo tệ, nhưng chỉ vẻn vẹn đạt được 30 thiên đạo tệ.

Nói cách khác nhân dân tệ cùng thiên đạo tệ có tỉ lệ là 100:1.

"Ta đi đâu để kiếm ra một ngàn nhân dân tệ đây?"

Chu Hạo sầu muộn, Hứa Linh bên kia cơ bản không có khả năng vay tiền nữa, hắn bỏ không được cái mặt mình.

Về phần nhờ vả cha mẹ thì hắn càng thêm không nguyện ý. Bởi vì cha mẹ hắn làm việc đã rất vất vả mà còn cung ứng cho hắn đi học tu luyện, mỗi ngày bọn họ đi sớm về tối, ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều rất ít.

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Hạo chỉ có thể vay tiền từ trong đám đồng học quen thuộc, nghĩ tới đây hắn liền gọi điện thoại.

"Alo, lão Nguy à, người có thể cho ta mượn ít tiền được không?"

"Bao nhiêu?" Trịnh Nguy tùy ý hỏi, hắn có gia cảnh cũng không tệ lắm, chơi với Chu Hạo rất nhiệt tình.

Chu Hạo vội vã nói: "Một ngàn nhân dân tệ!"

Trịnh Nguy: "Hạo huynh à, ta có chút việc cúp mày trước a!"

Chu Hạo im lặng, nhưng hắn cũng lý giải, dù sao một ngàn nhân dân tệ đối với học sinh mà nói cũng không ít.

Sau đó hắn lại gọi cho mấy vị đồng học, kết quả đều là như thế, không có ai nguyện ý cho hắn vay tiền.

Trong lòng Chu Hạo nặng trĩu, nếu như không vay được tiền thì hắn chỉ có thể đi vay nặng lãi, nhưng hắn chỉ là một tên học sinh nên sợ là rất khó vay được.

Ánh mắt Chu Hạo quét về một vị đồng học cuối cùng.

Do dự hồi lâu, hắn cuối cùng vẫn gọi đi.

"Khụ khụ! Hạo huynh? Ngươi gọi ta có chuyện gì vậy?" Bên kia điện thoại truyền đến một trận ho khan, hỏi.

Chu Hạo nhỏ giọng nói: "Trương Nghị à, trong tay ngươi có tiền không?"

Bên kia điện thoại không có trả lời, ngay lúc Chu Hạo coi là Trương Nghị sẽ cúp máy như những đồng học khác, Trương Nghị trả lời: "Hạo huynh, có phải ngươi gặp phải khó khăn gì rồi không?"

"Ừm, ta có chút khó khăn..." Chu Hạo nói dối.

"Ngươi cần vay bao nhiêu?"

"Một ngàn là được!"

Trong điện thoại lại là một trận trầm mặc.

Chu Hạo thấy vậy liền nói: "Nếu ngươi cũng khó khăn thì thôi, ta sẽ nghĩ những biện pháp khác."

Hắn biết gia đình Trương Nghị cũng rất khó khăn, một ngàn nhân dân tệ cơ hồ là hai tháng tiền cơm cộng thêm tài nguyên tu luyện của hắn.

Kỳ thật sau khi gọi cho Trương Nghị thì Chu Hạo liền hối hận trong lòng.

"Được rồi, ngươi ở đâu, ta bây giờ liền qua cho ngươi vay."

Trương Nghị lại để cho Chu Hạo cảm thấy ngoài ý muốn và hổ thẹn, nhưng hắn vẫn quyết định liều một phen, hít sâu một hơi nói: "Ta còn ở trường học."

"Oke, chờ ta một chút."

Trương Nghị cúp điện thoại, trong lòng Chu Hạo tuôn ra cảm động, hắn không nghĩ tới cuối cùng người đồng ý cho mình vay tiền lại là Trương Nghị.

Ước chừng nửa giờ sau Trương Nghị đã đến, hắn mặc đồng phục cũ, trên mặt còn có vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy Chu Hạo, Trương Nghị không nói hai lời liền từ trong túi đồng phục lấy ra mớ nhân dân tệ có chút dúm dó.

Nhân dân tệ này làm từ loại vật liệu mới sau khi địa tinh gặp dị biến, có tính chất cứng rắn, rất khó sinh ra nếp nhăn, trừ phi trong thời gian dài cầm nắm.

Chu Hạo muốn nói sẽ mau chóng trả, nhưng vừa muốn mở miệng thì lại nghẹn trở về, chỉ còn lại một câu cảm ơn.

"Đừng khách khí, chúng ta là đồng học mà." Trương Nghị cười nói.

Chu Hạo nhịn không được nên hỏi: "Ngươi đem tiền cho ta vay thì ngươi làm sao bây giờ?"

Trương Nghị tỏ ra không quan trọng nhún vai, nói: "Ta không sao đâu, ta có thể làm công ngắn hạn ở nhà ăn bên kia, tối thiểu nhất là không đói chết. Ngươi cần tiền gấp thì trước tiền lấy dùng. Ai cũng có thời điểm khó khăn mà."

Chu Hạo không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể liên tục nói cảm ơn.

Sau khi tam biệt Trương Nghị, hắn ngồi xe buýt xe về tới nhà mình.

Cha mẹ Chu Hạo đều không ở nhà, đầu tiên là hắn đi rửa mặt, sửa sang lại cảm xúc xong mới đi đến gian phòng của mình, mở ra phần mềm thiên đạo.

"Thành bại dựa vào ở đây!"

Chu Hạo tiến vào giao diện thương thành, hắn hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp chọn nạp tiền.

Xoẹt!!!

Một ngàn nhân dân tệ trong tay hắn lập tức biến mất.

Cùng lúc đó, bên trên màn hình giả lập, thiên đạo tệ của hắn đã tăng lên 10 cái.

Chu Hạo nhìn về phía bốn chữ vận khí phá trần nằm sau giá trị may mắn, lẩm bẩm nói: "Ta có thể vận khí phá trần hay không liền nhìn lần này!"

Hắn hít sâu một hơi, thuần thục mua một cái hộp quà may mắn.